Thử thử

Tình hình là đời tôi ghét nhất chuyển nhà, thì cứ phải chuyển nhà liên tục.

Đời đúng là không như là mơ và lắm người chúng ta thật là gà mờ :))

Cuối mùa xuân có nhiều người chết, người ta chết đi hàng ngày, và người chết cũ phải nhường chỗ cho người chết mới, như một truyện ngắn cực kỳ cay đắng của Milan Kundera từng chỉ ra. Mặc dù không được nhân văn cho lắm, nhưng dù sao thì chết bớt đi cũng là một giải pháp hay. Ít nhất là đỡ tắc đường. Tuy thế cũng có những cái chết gây tiếc nuối (gỡ gạc lại tí nhân văn). Pierre Assouline vẫn viết đều đặn, gần đây là một bài về Henri Meschonic. Chẳng mấy ai biết Meschonic là ai, chắc chắn thế, nhưng đó là một nhân vật quan trọng của lý thuyết văn học, ở dịch thuật và thơ ca (thời này ngay cả ở Pháp thơ cũng teo tóp hổn hển trong cơn hấp hối). Tác phẩm của Meschonic dày đặc, ít người đọc. Meschonic từng nói, khi bàn về nhịp điệu, là “sống đâu có đủ”. Ừa, sống đâu có đủ. Meschonic cũng là một trong những người hiếm hoi trong giới nghiên cứu Pháp bàn về vấn đề tính hiện đại, trong Modernité modernité, cùng với hai người khác nổi bật hẳn lên là Alain Touraine: Critique de la modernité (Phê phán tính hiện đại, đã có bản dịch tiếng Việt), và Antoine Compagnon: Cinq paradoxes de la modernité (Năm nghịch lý của tính hiện đại, còn lâu mới có bản tiếng Việt). Trong khi đó đề tài này được giới nghiên cứu Đức và Anh-Mỹ cày xới ác liệt, từ thời của Georg Simmel cho đến Habermas, Jameson vân vân và vân vân.

Liếc qua một chút một quyển sách của Henri Meschonic, viết về Victor Hugo: Victor Hugo chắc chắn là nhân vật mang tính kinh thánh nhất của thơ ca Pháp. Yep, thơ ca.

http://nhilinhblog.blogspot.com/2009/04/thu-thu.html