Cũng nẫu

Tôi không có tài chê bai 🙂 và có thói quen nếu lỡ vớ phải gì đó chán quá thì thôi coi như là giải trí giết thời gian. Mà nói tóm lại là cái hay thì khó kiếm chứ chán thì ợt ợt luôn. Hôm nay thử đi ra ngoài nguyên tắc cái (nguyên tắc là cái được lập ra để bị phá vỡ; hai nguyên tắc bất di bất dịch của tôi có nguy sơ sắp bị phá: không dịch tác phẩm của tác giả nữ, và không viết về thơ).

Mấy quyển sách chán đọc phải thời gian vừa rồi (đều là mới in):

+ Tiểu thuyết của Lê Lựu mang tên Thời loạn (NXB Hội Nhà văn). Nó mở đầu như sau: “Cô gái có cái tên vô cùng lạ: Xanh Dương Lẫm Liệt. Phải là người thân quen được nghe hàng xóm giảng giải hàng tiếng đồng hồ mới hiểu được ngọn nguồn của nó. Ông ngoại cô tỉnh Xanh, bố cô người Dương Đông. ở (sic) với nhà ngoại nên không khác gì như người ta nói tư thế của ông giống như một con chó chui gầm chạn.”

Nhà văn lớn câu cú thế đấy. Mà đặt tên nhân vật sợ nhỉ, nhà văn Lê Lựu Đạn Nổ To Không Kịp Bịt Tai Thì Bét Xác. Sao đến giờ người ta vẫn dùng font chữ ABC để dàn trang, mấy từ như “ở” mà đứng đầu câu là cứ tịt tịt.

Các vấn đề tư tưởng căn bản, Michael W. Alssid và William Kenney, Cao Hùng Lynh dịch, Văn Lang và NXB Từ điển Bách khoa. Về nguyên tắc (vầng, lại nguyên tắc) tôi không mua sách của Văn Lang, được mỗi cái giấy trắng trẻo chứ nguyên nhóm Lưu Văn Hy be bét đến khủng khiếp chỉ muốn đập đầu xuống sàn nhà. Nguyên do mua quyển này chỉ vì dịch giả theo tôi nhớ từ trước là đọc được, và nhất là vì có một bài của Ruth Benedict, tác giả Patterns of Culture, nhân vật mà tôi đang quan tâm: “Khoa học về phong tục”. Cái mà tôi ghét, như thường lệ với sách của Văn Lang, là không ghi tên sách gốc, và hoàn toàn không có bản quyền (tra mãi trên mạng thì mới ra tên sách: The World of Ideas, và chắc chắn chưa public domain).

Bà trùm thế giới ngầm, tiểu thuyết của Hương Keenleyside, Văn hóa Việt và NXB Văn học. Khủng khiếp tiểu thuyết ba xu: “Những cánh cửa ra vào sơn màu đen với những cửa sổ khổ lớn được trang trí bằng những tấm rèm màu vàng nặng trịch”. Rồi “khiến người ta liên tưởng đến kiểu (sic) bắt chước kiểu (sic) trang trí ngoại thất của trụ sở hãng thời trang Coco ở Pari (sic) (tác giả Việt Kiều sống lâu năm ở Anh mà cứ Pari Pari em xin cá cược như sau). Cứ một tí là giải thích ngay, lần nào cũng ngây ngô như một, đều như vắt chanh: “chứ thật ra, phân biệt chủng tộc cũng tùy từng nơi, chứ thời này làm gì đến nỗi nặng nề như ông nghĩ”, hay: “Ông Long bảo thủ thế, chứ tầng lớp nào mà chẳng có người thông minh, lịch lãm hay ngu ngốc đần độn…”

À thật ra sau rồi nó có gì hay không thì tôi không biết, vì mới đọc được hai trang đầu 🙂

Thử vai, tiểu thuyết của Ryu Murakami, Trần Thanh Bình dịch, Nhã Nam và NXB Hội Nhà văn. Ca này thì hay đây. Chắc chắn sẽ nhiều người thích chứ không ghét. Cá nhân tôi khám phá Ryu từ Miso Soup với một niềm thích thú lớn lao nhất là sau khi ăn xúp miso ở sân bay Narita, sau này đọc thêm một loạt tiểu thuyết khác, sự thích thú giảm dần đều, từ Màu xanh trong suốt cho tới 69 (Sáu chín). Tôi thấy quả Thử vai (Audition) này rất giống truyện cảnh giác đọc trên đài phát thanh hay in sách kiểu nhỏ tí bán dạo ngoài đường, với bài học luân lý rất khủng: đã là đàn ông trung niên mà hơi giàu giàu thì nên cảnh giác với gái trẻ và đẹp. Cốt truyện lý tưởng cho Hollywood, tôi đã hình dung được Liam Neeson trong vai chính 🙂 Nói vậy thôi, cũng có vài đoạn cao thủ phết, mỗi cái tội bác này như kiểu viết cho xong truyện để còn đi chích hic hic. Và sex xiếc là hơi bị ác ôn bác Lâm Tím thích.

+ Quyển tôi thấy chán nhất là Thấy Phật của Cao Huy Thuần. Từ đợt trước đọc Thế giới quanh ta đã thấy rất rất không ổn. Vụ này sẽ nói thêm sau.

+ Xong rồi thì recommend 🙂 Hai quyển mới in của NXB Tri Thức, đều nhỏ nhắn nhưng quan trọng: Máy tính & bộ não, John von Neumann, Hà Dương Tường dịch, và Nhập môn tư duy phức hợp, Edgar Morin, Chu Tiến Ánh và Chu Trung Can dịch.

+ Danh sách nẫu vẫn còn dài lắm, ở đây là một ví dụ. Hôm trước nhận được tạp chí Đẹp (thank you nhá 🙂 mở mục giới thiệu sách ra thấy có quyển Ảo mộng tình yêu của Brigitte Giraud và ghi là “Giải Goncourt năm 2007”. Vì là người có trí nhớ rất tệ nên tôi phải huy động rất nhiều bạn nơ-ron thần kinh, cộng thêm một sự choáng váng không nhỏ, vì chính tôi đang chờ bản thảo quyển Alabama Song của Gilles Leroy, cũng Goncourt 2007 (xem danh mục giải Goncourt). Khi có thời gian ra hiệu sách thì thấy đúng là Thái Hà Books làm băng rôn đỏ lựng quấn quanh ghi quyển này được giải Goncourt 2007, và việc này không phải chỉ là một chiêu quảng cáo mang tính lừa dối và rẻ tiền: lời giới thiệu của cuốn sách cũng ghi rõ như vậy. Bìa sách gốc ở đây. Hoặc là thực sự lừa dối, hoặc nhà xuất bản còn không phân biệt được Prix Goncourt và Goncourt de la Nouvelle (cũng như Booker thì không phải Booker International). Và các bạn nhà báo bên Đẹp cũng chẳng có một tí kiểm tra nào luôn. Mà bạn nào ấy nhỉ hehe.

http://nhilinhblog.blogspot.com/2009/06/cung-nau.html