Tôi thấy chán ốm cả người khi đọc Tên tôi là Đỏ, nhưng Istanbul quả đúng là một kiệt tác khỏi cần bàn cãi, cuốn sách, như mọi kiệt tác văn chương, duyệt lại quá khứ bằng một cái nhìn hiện tại không giống với bất kỳ cái nhìn nào đã từng có. Với Orhan Pamuk, nước Thổ đã có thiên tài văn chương của họ. Cũng giống như nhiều thiên tài văn chương khác, nhất là ở các nước nhỏ, địa vị của Pamuk luôn chênh vênh trên một lằn ranh giữa ngưỡng mộ và khinh thị, ghen tị, nhất là khi tư tưởng chính trị của Pamuk là tư tưởng chống đối, nhất là chống mọi biểu hiện Hồi giáo cực đoan.
Với một người có đầu óc tự do, sống ở một nước Hồi giáo thật không dễ. Một nước Hồi giáo như Thổ Nhĩ Kỳ lại càng không làm cho mọi việc dễ dàng hơn. Chương “Chinh phục hay Suy tàn? Constantinople trở thành Thổ Nhĩ Kỳ” gợi lại quá khứ hỗn hợp Byzance và Ottoman, cùng một lời chỉ trích mạnh mẽ hướng vào nhà nước hồi các sự kiện bạo loạn những năm 1950: “Sau này, như người ta được biết, những kẻ tổ chức cuộc nổi loạn – cơn kinh hoàng kéo dài hai ngày, biến thành phố thành một địa ngục, hơn tất cả những cơn ác mộng Đông phương, khủng khiếp nhất, tồi tệ nhất mà người ta có thể tưởng tượng ra – đã được sự hỗ trợ của nhà nước, và nhà nước đã làm lễ chúc phúc cho chúng, trước khi chúng ra quân, trong cuộc cướp phá khủng khiếp này” (tr. 259).
Trong Istanbul (phụ đề là “Hồi ức và thành phố”) có những chương miêu tả tuyệt vời, trong đó tôi thích hơn cả chương năm, “Đen và trắng”, những câu văn dài có khi hàng trang chỉ hai màu đen trắng, đẹp một cách kỳ lạ các sắc độ biến thiên của hội họa và nhiếp ảnh, những khung hình ngôn từ, những snapshot chi tiết của cảm xúc, tâm hồn, nỗi hoài nhớ. Và hüzün, cái hüzün Thổ kỳ đặc sau khi được Pamuk phân tích cứ thế tỏa bóng bàng bạc trên những đám khói phà, trên mái nhà, Hagia Sophia, trên vịnh Bosphorus thường trực tàu thuyền cháy, trên câu chuyện tình đầu Người đàn bà nằm, trên cuộc đọc các tác gia Thổ mà thế giới bên ngoài chẳng mấy ai biết tên.
Một điều kéo Pamuk lại gần với Việt Nam: ông miêu tả những trí thức Thổ nhìn Istanbul bằng con mắt của người phương Tây, những người phương Tây du lịch vĩ đại của dòng giống Nerval, Gautier, Flaubert. Ông cũng phê phán, phớt qua, cái nhìn Đông phương của một con người như Edward Said. Istanbul là một cuốn sách về những cuốn sách, nó vừa có vẻ nhất định không bi kịch hóa những tấn thảm kịch của đất nước vừa không chịu màu sắc hóa cảnh tượng, nhưng lại không hề tạo cảm giác về sự tiết chế quá đà. Chính vì vậy nó là một kiệt tác về cách nhìn cũng như cách viết.
Câu kết của cuốn sách, đầy nhân hậu và rộng lượng, mở đường cho người ta thoát ra khỏi một cõi Istanbul mang hương vị Pamuk: “Tôi không muốn là một họa sĩ. Tôi sẽ trở thành một nhà văn.”
(Orhan Pamuk, Istanbul. Hồi ức và thành phố, Nguyễn Quốc Trụ dịch, Nhã Nam & NXB Văn học; Nguyễn Quốc Trụ là tác giả một trong hai bản dịch tác phẩm của Curzio Malaparte từng có tại Việt Nam trước đây: Thượng Đế đã chết trong thành phố, tức La Peau; quyển thứ hai của Malaparte là Mặt trời mù, Bửu Ý dịch)