hic
hehehe đúng là cuộc đời, khi mình định đùa thì không ai biết mình đùa, khi mình không định thì ai cũng tưởng là mình đùa 🙂
Đêm qua tôi định viết về một quyển sách mới tìm được thật đấy chứ, song buồn ngủ quá lăn quay ra nên mới chỉ được có một chữ.
Quyển sách này tên là Phương pháp đọc sách của Mortimer J. Adler và Charles van Doren, dịch từ How to Read a Book in năm 1972. Nguyễn Thành Thống dịch, Thời Đại & NXB Văn hóa-Thông tin, 2010. Nhìn gáy sách chỉ thấy cái tên Nguyễn Thành Thống.
Đọc “Lời giới thiệu” đã thấy hơi chuối rồi: “Quả thật đọc là một phương tiện truyền thông. Nói cho chính xác hơn. Đọc là một trong bốn kĩ năng truyền thông.”
Nội dung quyển sách nhìn sơ qua thì cũng có thể học được một số thứ, nhưng vì đang ở tâm trạng nhìn mọi thứ đều funny nên tôi quyết định soi phần “Phụ lục A: Danh mục sách nên đọc”. Nhìn chung các tác giả đưa ra một danh sách cực kỳ nhàm chán, toàn khủng long của lịch sử tư tưởng và văn chương, ý tôi là toàn sách rất cao cấp, từ Homer số 1 cho tới Solzhenitsyn số 137.
Vì không có ý định dừng lại lâu ở quyển sách này nên tôi sẽ chỉ chép lại hai bông hoa của bảng danh mục trong tiếng Việt:
101. Nathaniel Hawthorne (1804-1864) Bức thư Scarlet.
128. Proust (1871-1922) Hồi tưởng về quá khứ của sự vật.
Ở cái 101 thì sự cố nhìn thấy ngay, còn ở cái 128 thì đúng là đen đủi thật, giá mà hai tác giả dùng tên bản dịch mới, In Search of Lost Time thay vì nhan đề cũ Remembrance of Things Past thì đã dễ suy ra À la recherche du temps perdu rồi hí hí. (Rất tiếc là khi Adler và van Doren viết cuốn sách trên thì chưa có bản dịch mới kia).