Đóng góp cho cộng đồng

Trời mưa vãi lin-hồn chẳng biết làm gì chẳng biết đi đâu thôi ngồi nói một chuyện đã định nói từ lâu mà chưa có thì giờ vậy.

Tôi bắt đầu già rồi, có vẫy cánh giương vây như thế nào thì tôi cũng bắt đầu già rồi; tôi đã bằng tuổi Bác Hồ ở vào tuổi tôi bây giờ rồi.

Bắt đầu già, tôi cũng bắt đầu có những ý nghĩ khác, những cảm giác khác, cả những lúc thức dậy thấy cơ thể mình không như mười lăm năm trước, như một năm trước, như hôm qua. Tôi cũng bắt đầu yêu chuộng các giá trị cổ điển hơn những gì trước mắt, hơn trước đây nhiều.

Khi còn trẻ, nếu có chút đầu óc, người ta sẽ nghĩ cuộc đời này là một mớ giẻ rách (ref. bài thơ “Có những lúc” của Lưu Quang Vũ), khái niệm số đông, cộng đồng, tập thể là shit, đám đông thì ngu ngốc mà tập thể là một lũ vô tri, chỉ có thể nương nhờ vào một mình ta, tự tung tự tác, tự cung tự cấp, tự đầy đủ, và tự thừa mứa.

Cho đến lúc ta hiểu ra, những gì ta làm tưởng cho mình ta lại không hoàn toàn như vậy. Cộng đồng không phải là trừu tượng, nó vẫn không kém phần thù địch và xa lạ và ngớ ngẩn, nhưng nó  cụ thể. Cộng đồng là cái môi trường con tôi sẽ sống ở trong. Nếu tôi muốn con tôi sống tốt, thì cộng đồng nó sống phải tốt (hơn cộng đồng tôi từng sống). Muốn được như vậy thì tôi phải làm một cái gì đó.

Một cái gì đó, tôi cũng phải cụ thể hóa nó, vì không một mức độ trừu tượng thuần túy nào là có ích cả.

Tôi rất thích cách khoa học gọi công việc của mình: đó là các “contribution”, các đóng góp. Một cách gọi khiêm nhường.

Trước đến nay, tôi luôn nói dịch thuật với tôi là một hobby. Tôi biết chẳng ai tin tôi, ngay cả khi tôi nói đó là một hobby nghiêm túc. Các bác thiếu lòng tin lắm:) Tôi nói thật đấy. Từ giờ tôi sẽ đi vào con đường hobby hẳn cho các bác xem.

Các “chủ nợ” của tôi cũng đừng lo, tôi sẽ không thiếu nợ bao giờ.

Tôi sẽ dùng blog này để thực hiện một số project dịch thuật hướng về phía cổ điển, tức là dịch nhiều thứ cổ điển một cách hoàn toàn free, ai thích đọc cũng được, sau này có in thành sách thì cũng không phải điều tôi quan tâm. Dĩ nhiên, mọi đối tượng đều phải thuộc public domain rồi. Tôi không thích làm gì trái luật.

Dịch, in thành sách rồi bán, tất nhiên cũng là việc hữu ích, nhưng sau một số năm tôi nhận thấy cũng không có ích nhiều như tôi từng kỳ vọng.

Cụ thể, tôi sẽ có các project Balzac, Montaigne, Stendhal, Flaubert, Sterne, và Proust. Mở đầu sẽ là project Balzac, tiểu thuyết La Femme de trente ans (Người phụ nữ ba mươi tuổi).

Các bác coi quyết định của tôi đúng là một hobby hộ với nhé. Đừng có nói cái gì cái tâm cái teo nghe mệt mỏi lắm. Cái “tâm” luôn luôn thường trực xuất hiện trên miệng bọn văn sĩ nửa mùa, bọn nhà quê, bọn trọc phú, bọn giang hồ đểu. Có thể tôi cũng không thoát hoàn toàn được các loại kia, nhưng ít nhất thì tôi cũng cố.

Nhân tiện đây tôi cũng đang định nhờ luật sư tư vấn các khía cạnh luật pháp xem có khả năng lôi ra tòa một số đồng chí phỉ báng, sỉ nhục, vi phạm đời tư cá nhân tôi trên Internet hay không. Chuyện này có một số lúc khá nghiêm trọng, và chỉ có lòng khinh bỉ mà tôi dành cho những người đó mới ngăn cản tôi làm một cái gì đó. Nay thì tôi nghĩ khác rồi, ngay cả trong việc này, nếu tôi làm, thì ít nhất cũng có ý nghĩa cảnh cáo để những chuyện bỉ ổi như vậy bớt đi.