Từ bỏ

Chuyện này lẽ ra tôi chẳng nói ra làm gì, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy cũng có nhiều lý do để nói ra.

Tôi và vài người nữa không còn đóng góp cho SOI (link) kể từ tròm trèm một tháng nay. Trong số những người khởi động và làm ra trang SOI từ đầu chỉ còn lại một người, cộng một người về phần kỹ thuật.

Nói rõ ra, vì cho đến giờ vẫn còn không ít người tưởng tôi (và vài người nữa) còn tiếp tục cộng tác với SOI.

Khi có xung đột xảy ra cách đây một tháng, thành viên còn ở lại SOI tuyên bố sẽ đóng cửa SOI nhưng sau đó đã xây dựng một ê-kíp khác để làm tiếp. Điều này tôi cũng không thấy làm sao, mặc dù làm với nói không đúng như nhau, tuy vậy cũng phải nói rõ để biết rằng từ một tháng nay tôi không hề có tham gia chút nào.

Xung đột xảy ra chủ yếu thuộc về đường hướng và cả cách tiến hành công việc cụ thể. Chuyện này tôi cũng đã bỏ qua, không nhắc lại.

Ý tưởng của tôi nhất quán từ đầu, là thiên về lý thuyết và lịch sử, tất nhiên vẫn không coi nhẹ phần tin tức etc.

Tôi cũng rút ra một điều sau một thời gian trực tiếp tiếp xúc với thế giới nghệ thuật (nhất là nghệ thuật thể nghiệm) Việt Nam, là thế giới này rất cần có một diễn đàn nghiêm túc, và điều thứ hai, nếu thực sự muốn làm một cái gì đó, tôi phải tự làm, một cách hoàn toàn độc lập.

Hẹn gặp lại :d

——————

(điều dưới đây không liên quan đến điều trên kia)

Trong công việc, tôi rút ra là cần phải tránh làm việc với một số người: những người một phút ba màu, không thể nhất quán, những người có đầu óc gia đình trị, và những người mang sẵn trong người mặc cảm loser. Và những người thiếu generous.

Nếu không thể thoát được, thì đành phải chịu thôi, nhưng phải có strategy :p

——————

Mua được quyển Mù lòa đúng một ngày sau khi José Saramago qua đời. Các bác đi mua để tưởng niệm Samarago đi, sách vừa in: Mù lòa, Phạm Văn dịch, Bách Việt & NXB Văn học.