Để tôi tiết lộ với các bác một bí mật cực kỳ bí mật nhé: trời nóng như thế này ở Việt Nam người ta không in sách mới đâu, từ cả tháng nay chẳng có gì mới cả. Bí mật này cũng tương tự bí mật về bọn gấu suốt mùa đông chỉ có ngủ là ngủ:)
Thế thì làm gì? Hỏi làm gì là hỏi làm gì thật, chứ không phải để nhại cái bác gì đầu hói hay có ảnh trên mấy cái huy hiệu. Làm gì bây giờ?
Không có gì mới, thì ta nên đọc cổ điển.
Thật ra tôi muốn nói là ngay cả ở hoàn cảnh bình thường, tức là không nóng đến như thế này, các bác cũng nên đọc cổ điển.
Hôm nay ta đọc Anna Karenina nhé. Đúng ra thì khi nói tới các bộ phim có hình ảnh đoàn tàu là chi tiết quan trọng, nhất thiết không thể bỏ qua Anna Karenina, các bộ phim từng làm đều mặc định có đoàn tàu ở đoạn đầu và đoạn cuối, một đoạn đầu bối rối lúng túng thẹn thò của lần đầu gặp gỡ, một đoạn cuối bi thảm của cú đâm đầu vào đoàn tàu tự sát phút cuối trên cõi đời. Thì tại ông Tolstoi viết thế mà :d
Ở Việt Nam theo tình hình thu thập của tôi (nhà sưu tầm sách không chuyên hehe) thì đã có ba bản dịch Anna Karenina, đều không phải từ tiếng Nga.
Nhân vật thứ nhất dịch bộ tiểu thuyết này là Vũ Ngọc Phan (ngoài đó ra Vũ Ngọc Phan còn dịch một số tác phẩm văn học khác, như đợt trước tôi có nói, Tiễu Nhiên và Mỵ Cơ tức Tristan et Yseult, và quan trọng hơn là tiểu thuyết Châu đảo của Stevenson in rất lâu rồi, tức cuốn sách Đảo kho vàng sau này chúng ta thời bé hay đọc). Không rõ đầu tiên Vũ Ngọc Phan dịch thì là đăng báo hay sách in thế nào, đã đủ hết chưa, tôi chỉ có bản An-na Kha-lệ-ninh ghi tên hai dịch giả, “Vũ Ngọc Phan và Vũ Minh Thiều”, 6 tập, Nhà sách Khai Trí, “Loại sách Gió bốn phương”, 1970. Có lẽ Vũ Minh Thiều đã hiệu chỉnh và/hoặc dịch nốt, vì Vũ Minh Thiều là dịch giả của Sài Gòn, người dịch các tác phẩm của Solzhenitsyn và Agutagawa cùng nhiều tác giả khác. Chú ý là Levin đã trở thành Lê-vinh trong bản dịch này:)
Một bản dịch khác, của Sài Gòn, mang tên Anna Karénine do Mạc Thái Phong dịch, Đất Sống, 1973. Nhìn cách viết tên là biết dịch từ bản tiếng Pháp, ở trong cũng ghi dịch từ bản tiếng Pháp của Henri Mongault (hì, ai rành lịch sử dịch thuật Pháp sẽ biết Mongault là như thế nào; Cao Xuân Hạo từng nhắc tới Mongault với muôn vàn tôn kính í lộn muôn vàn hãi hùng :d), thêm một bản tiếng Anh chắc dùng để đối chiếu.
Bản dịch quen thuộc nhất, mà ta vẫn gặp và vẫn đọc ngày nay dĩ nhiên của Nhị Ca và Dương Tường. Chắc chắn cũng không phải dịch từ tiếng Nga, vì cả Nhị Ca lẫn Dương Tường đều không biết tiếng Nga:)
Tôi chỉ quan tâm đến mỗi câu đầu tiên, cái câu nổi tiếng, một trong những câu nổi tiếng nhất của Tolstoi cũng như của lịch sử văn chương thế giới, về hạnh phúc và bất hạnh của gia đình, có lẽ nổi tiếng ngang với một vài câu khác của Tolstoi như là “Người ta sống bằng gì”, “Ê con chó kia lui ra” hoặc “Sáng nay tỉnh dậy tôi thấy người hơi khác lạ” :d (đùa đấy).
Bản dịch Vũ Ngọc Phan và Vũ Minh Thiều như sau:
“Ở đời, tất cả mọi sự sung sướng đều giống nhau, nhưng mỗi sự đau khổ lại có riêng một bộ mặt.”
Bản dịch Mạc Thế Phong như sau:
“Các gia đình có hạnh phúc đều giống nhau, các gia đình bất hạnh, mỗi nhà mỗi khác.”
Bản dịch Nhị Ca và Dương Tường như sau: (vì không tìm ra bộ sách trong cái tủ ngày một bơ phờ của tôi, nên mượn tạm trên vnthuquan, chắc mấy quả gõ bàn phím nhanh như thỏ này không đến nỗi gõ sai, mới cả ngay câu đầu ai lại gõ sai, làm người ai làm thế :d):
“Mọi gia đình sung sướng đều giống nhau, nhưng mỗi gia đình bất hạnh lại khổ sở theo cách riêng.”
Thế tức là như thế nào mới là đúng? Cái gì là chủ thể ở đây? Gia đình hay gia đình hạnh phúc gia đình đau khổ? Hay bản thân hạnh phúc và đau khổ?
Tôi chịu.
Các bác thấy chưa? Cổ điển nó hay chưa?
Chưa thấy hay ạ? Thế thì các bác đi xem bóng đá đi cho rồi :d