Trong tập Liên đêm mặt trời tìm thấy câu thơ này rất đặc biệt:
“cười lên sặc sỡ”, trong đoạn
Tôi chờ đợi
cười lên sặc sỡ
la qua mái ngói
thành phố đồng ruộng
bấu lấy tim tôi
thành nhịp thở
ngõ cụt đường làng cỏ hoa cống rãnh
cây già đá sỏi bùn nước mặn nồng
chảy máu
tiếng kêu.
(“Bài ngợi ca tình yêu”)
Cùng trong bài này cũng có hai câu: “và ngực em tự do/của anh của anh tất cả”. Bài thơ này không hẳn là một bài thơ tình, nhưng tôi cũng không quan tâm lắm, tôi chỉ nghĩ không biết Thanh Tâm Tuyền cười lên sặc sỡ như thế nào.
Đọc Dublinesca của Vila-Matas cũng có một cái cười rất kỳ lạ: “un rire définitif”. Nghĩa là sao? chả hiểu, nhưng cứ nhớ như đinh đóng cột vào đầu.