“Hồi đó, gần trường đại học có một quán cà phê nơi tôi thường tụ tập với bạn bè. Quán cà phê không có gì đặc biệt, nhưng nó phục vụ vài thứ không đổi: nhạc rock nặng và cà phê tồi.
Nàng luôn ngồi tại một chỗ cố định, khuỷu tay chống trên mặt bàn, đọc sách. Cặp kính cận của nàng – trông giống như cái niềng răng – và đôi bàn tay gầy guộc khiến cho nàng có một vẻ gì đó thân thương. Lúc nào cốc cà phê của nàng cũng nguội ngắt, lúc nào gạt tàn của nàng cũng đầy đầu lọc.
Thứ duy nhất không luôn như cũ là mấy cuốn sách. Một lần, tôi thấy nàng đọc Mickey Spillane, lần khác là Kanzaburo Oe, lần khác nữa là Allen Ginsberg. Không quan trọng cuốn nào, miễn sách là được. Tụi sinh viên đến quán uống cà phê cho nàng mượn sách, nàng nghiến ngấu không sót một cuốn nào từ đầu đến cuối, kể cả bìa sách. Đọc ngấu đọc nghiến, như người ta gặm ngô. Ngày đó người ta cho nhau mượn sách như một lẽ tất nhiên, và nàng chẳng bao gờ phải cố công đi lùng mua sách cả.
Đó là thời của những ban nhạc như The Doors, The Stones, the Byrds, Deep Purple và The Moody Blues. Không gian tràn đầy nhựa sống, cho dù mọi thứ dường như đang ở bên bờ vực sụp đổ, chỉ đợi một cú hích mạnh nữa thôi.”
Các nhà văn của thế hệ ấy rồi cũng đều quay trở lại hết với những năm sáu mươi ấy. Ryu Murakami, Philip Roth (à Roth thì hơi già hơn :d), Ian McEwan… nhưng chẳng ai miêu tả được tuổi trẻ giống như Haruki Murakami, nhất là thời những năm hai mươi, hai mươi mốt tuổi.
Cuộc săn cừu hoang (A Wild Sheep Chase) này có một trong những tưởng tượng động vật nổi tiếng nhất của Murakami: “dương vật cá voi” :d bên cạnh mưa cá, ếch biết nói, mèo lim dim… Nhiều nhà văn giỏi rất quan tâm tới khía cạnh động vật của con người, cái khía cạnh rất có thể là quan trọng bậc nhất, như Desmond Morris đã khẳng định hehe.
Còn đoạn tả say rượu, năm xưa đọc quyển này, tôi đã thấy như là tả tôi :pp
“Cho dù có say đến cỡ nào, tôi bao giờ cũng có thể bước đúng mười sáu bước thẳng tắp từ cửa thang máy về phía căn hộ mình. Thành quả của bao năm nhọc công rèn giũa thứ kỷ luật tự giác vô nghĩa. Cứ khi nào say, tôi lại ưỡn vai, cố giữ cho cột sống thật thẳng, ngẩng cao đầu, rồi hít một hơi thật dài làn không khí mát lạnh của buổi sáng trong hành lang bê tông. Sau đó, tôi nhắm mắt và bước đúng mười sáu bước qua làn sương mờ mờ ảo ảo của rượu whisky.”
“thứ kỷ luật tự giác” là “vô nghĩa” nhưng cũng phải “bao năm nhọc công rèn giũa” :((