Đọc cậu ấm ngây thơ “tường thuật” cuộc chiến xung quanh Bi! Đừng sợ.
Đến khi xuất hiện những bộ phim như Bi! Đừng sợ mới thấy Việt Nam có cái nền phê bình điện ảnh gớm thật. Luồng ý kiến từ phía “bảo thủ” thì thôi chả cần nói đến, nhưng ngay cả giới “cấp tiến” cũng ấp úng lúng búng và nhanh chóng rơi vào cái bẫy của sự diễn giải thô thiển. Đặc biệt nổi bật ở trong đó là xu hướng tán lai rai từ cái tên phim. Hâm thật, trong việc đặt tên tác phẩm nghệ thuật có nhiều chiến lược chứ có phải bị bó buộc phải theo kiểu “thực trạng và giải pháp” đâu :p có chân thật Những người nông dân ăn khoai tây thì cũng có điêu ngoa Cái này không phải là cái tẩu hay bí hiểm Catch-22. Đọc bài bình luận Bi! Đừng sợ nào mà cứ lẩn thẩn suy đoán từ cái tên là tôi thấy muốn tức thở. Phê bình điện ảnh ở Việt Nam hoàn toàn không có khả năng đi vào kỹ thuật và chiến lược hình ảnh của các bộ phim “lạ” (là lạ so với những cái không lạ :d), bạn cậu ấm ngây thơ nói đến phê bình ấn tượng chủ nghĩa, một sự bất tương thích khổng lồ, theo tôi là chính xác.
Còn bản thân bộ phim thì sao? Người ta cứ nhấn đi nhấn lại vào sự trau chuốt của Phan Đăng Di “ở từng cảnh”, tôi lại thấy không phải. Phan Đăng Di thất bại rất nhiều so với dự định và hình dung ban đầu. Dự định ban đầu không phải là cái gì bất biến và khuôn mẫu, nhưng trong quá trình làm Bi! Đừng sợ tôi có thể chắc chắn được (thể hiện ngay trong bộ phim) là Phan Đăng Di không giữ được một tâm trạng ổn định cần thiết và thường xuyên loay hoay không biết giải quyết cụ thể ở từng cảnh như thế nào. Có những cảnh lẽ ra phải làm lại vì chất lượng quá tồi, nhất là cảnh đám ma; chắc là đạo diễn chán quá chẳng đủ sức bắt diễn viên diễn lại nữa : ) Nhưng Phan Đăng Di vẫn làm ra được một bộ phim mà Trần Anh Hùng ở giai đoạn sa vào nhạt nhẽo và công thức này không thể làm được. Bộ phim sắp tới mới là thực sự khó hehe.