hoa sữa non thì hung hăng

hung hăng như Đinh La Thăng :x:x:x

Hạnh phúc là một vấn đề khó, hiểu nó, định nghĩa nó như thế nào đã là khó: “Hạnh phúc là gì, bao lần ta lúng túng/Hỏi nhau hoài mà nghĩ mãi vẫn chưa ra” (Dương Hương Ly). Có được nó, hưởng thụ nó lại càng khó. Giữ được nó thì lại càng vô vàn khó hơn nữa. Chỉ cần nghĩ hạnh phúc là thứ vô hình và trừu tượng, tức khắc cả đời ta sẽ không bao giờ thực sự có được nó. Nhưng hạnh phúc là một thứ cụ thể, sờ chạm vào được ư? Lại càng khó tưởng tượng.

Cốt lõi của vấn đề có lẽ nằm trong cách nhìn. Tin mừng là bạn có tới hai cách lựa chọn trong cuộc sống, giống như các chuyên gia về “sống đẹp, sống vui” vẫn thường hay nói: một nửa cốc nước với người bi quan là “chỉ có” nửa cốc, với người lạc quan thì lại là “đã có” hoặc “vẫn còn” nửa cốc.

Bạn có thể chọn như sau: hoặc bạn nhìn đời bằng con mắt chú bé đánh giày, những “Ti-co-lo” của hè phố nhìn chằm chằm vào chân những người quanh năm đi dép, hoặc bạn nhìn đời bằng con mắt chủ hiệu rửa xe ngó ra ngoài đường những ngày mưa dầm dề.

Ngay tác giả bài thơ đặt ra câu hỏi “Hạnh phúc là gì?” cuối cùng cũng tìm ra lời giải đáp rất đơn giản: “Em sửng sốt gặp một nhành hoa cúc/Và em gọi đó là hạnh phúc”. Hạnh phúc, rất có thể, chỉ là một cách gọi.

Thời tiết cuối thu chớm đông này ở Hà Nội, hoa cúc có mặt khắp nơi trên đường phố, nhưng cũng tiết cuối thu chớm đông này, loài hoa gây ấn tượng mạnh nhất của xứ Bắc phải là hoa sữa. Hoa sữa là loài hoa không cho bạn lấy một giây mà kịp sửng sốt, nó bao trùm lấy bạn, nó bủa vây phong tỏa không trung, bịt kín mọi ngả đường. Nói tóm lại, hoa sữa có mùi hương nhất quyết không buông tha ai cả. Nơi nào có hoa sữa, nơi đó ta sẽ ngửi thấy nó, chỉ khác ở cách nhìn: người lạc quan thì nghĩ mình “được hưởng” hương thơm, kẻ bi quan loạn xạ thì thấy mình “phải chịu” cái mùi nghĩ kỹ ra thì rất là hắc ấy.

Nhưng khách quan mà nói, cũng có một điểm khác biệt nữa: những phố “truyền thống” về hoa sữa ở thủ đô như Nguyễn Du, Quang Trung lại không hẳn là nồng nàn mùi, thường nó thoang thoảng, và cũng muộn mới có, lại từ rất cao tỏa xuống xen qua các tán lá. Khác hẳn với những khu mới, hàng hoa sữa mới trồng vài năm còn thấp lè tè tấn công trực diện vào con người. Ở các tỉnh mới phái sinh mốt trồng hoa sữa thì mới thực là khủng khiếp. Hoa sữa non thì hung hăng, không giống các cổ thụ biết được chỗ đứng của mình và bình thản, từ tốn góp mặt với đời. Hoa sữa, cũng như nhiều thứ khác, đẹp lung linh chủ yếu trong ký ức, những nỗi nhớ xa xôi, khi đã trộn lẫn vị chia phôi: “Hoa sữa vẫn nồng nàn đầu phố đêm đêm/Có lẽ nào anh lại quên em”, chứ với dân những phố mới trồng hoa sữa, đó nhất định là một cực hình.

Nghe đâu thành phố sắp có những biến chuyển lớn, về giờ giấc đi làm đi học, về thói quen sinh hoạt hằng ngày, kể cả những thú chơi thể thao vui vẻ. Kể cũng đã đến lúc không thể chấp nhận ra khỏi nhà ba bước chỉ để mua gói tăm là gặp tắc đường (“Một người bạn tôi gặp trong đêm ấy/Ra phố mua một bao thuốc lá/Chín năm sau anh mới trở về” – Hoài Anh), những đoạn tắc chẳng may lại ở đúng đoạn nhiều hoa sữa hung hăng mới trồng thì đúng là tai họa cho những ai không ưa cái mùi hoa ấy. Nhưng nếu mà vì thế mà phải ào ạt thay đổi thế, dễ cũng phải chịu khó điều chỉnh cả đồng hồ sinh học bên trong người chứ chẳng chơi.

Tin mừng là cả ở đây bạn cũng có hai lựa chọn: hoặc thấy đó là một xáo trộn còn bực mình hơn những loạn xạ hiện tại, hoặc coi đường tới hạnh phúc chỉ còn vài bước chân nữa mà thôi.