Văn xuôi của Nguyễn Bình Phương.

Hai quyển này cùng in vào năm 1991, Bả giời trước Vào cõi chừng nửa năm, trang xi-nhê của Bả giời 91 này có dòng chữ chết người: “In song và nộp lưu chiểu tháng 6/1991” (sic) :p
(“Ngày gặp mặt trời, đêm chạm trán với trăng, hắn không thoát khỏi vòng tròn quái dị đó” – Vào cõi)
Nhưng Trí nhớ suy tàn, quyển sách nhỏ ấy, mới từng là niềm an ủi của tôi trong một quãng thời gian; cùng với nó là Đồ vật của Georges Perec, bản dịch Hoàng Hưng.

Những đứa trẻ chết già là một dấu ấn khác nữa. Quyển này tôi có ba bản, không biết đã đủ hết chưa.
Cái này thì buồn cười:

Nhờ săm soi hai quyển giống hệt nhau này tôi mới phát hiện ra một chi tiết :pp

Thơ Nguyễn Bình Phương thì như sau (tôi thấy cần ghi ra một cách rõ ràng, vì nhiều tiểu sử cũng viết sai):
– Lam chướng, NXB Văn học, 1992
– Khách của trần gian (trường ca), NXB Văn học, 1996
– Xa thân, NXB Hà Nội, 1997
– Từ chết sang trời biếc, NXB Hội Nhà văn, 2001
– Thơ (thơ tuyển), NXB Thanh niên, 2004
– Buổi câu hờ hững, NXB Văn học, 2011