Real World và Nocturnes

Nếu liều lĩnh hoặc cú mèo mà nghĩ mình là kẻ có hơi chút bệnh, chút biến thái, chút ẹo ọ nào đó, tốt nhất bạn thử đọc một cái truyện Nhật, nhiều phần là được một chút bạn sẽ thấy nghi ngờ bản thân, và đến khi kết thúc thì buột miệng chửi: bố sư khỉ, hóa ra bệnh nó là thế. May nhá, may mà còn có người Nhật để ta hiểu đời mình thật ra là rất tươi sáng :p

Real World là thêm một lần nữa Natsuo Kirino chơi khăm độc giả. Bệnh tật gì đâu : ) Quyển này lấy lại sơ đồ của Out, chồng chéo lên nhau các suy nghĩ và cảm giác, gỡ dần các mối rối và buộc rối lại những đoạn chỉ thẳng. Và sơ đồ mẫu của nó là Lã Sanh Môn.

Tuy nhiên, đến Real World thì tôi hoàn toàn hiểu Natsuo Kirino. Thấy nhẹ cả người vì quả nhà văn này ám tôi đến là lâu. Giờ biết được rõ tại sao lại thế, nghĩ ra được cấu trúc truyện của bà ấy, là thấy thoát.

Với tôi, đây là một nguyên tắc nền tảng của đọc, và của điểm sách. Tôi rất muốn viết một cái note dài về vấn đề viết điểm sách nghĩa là như thế nào, cho tròn một vụ :p nhưng thôi nói luôn ở đây một ý quan trọng: một tác giả, nếu bạn đọc đến quyển thứ hai, thứ ba, thứ tư rồi hiểu ra họ đang làm gì, hiểu rất rõ, thì tức là bạn nắm được rồi. Thường chỉ đến vậy thôi, nếu đến quyển thứ năm vẫn chưa nắm bắt được, thì nên bỏ đi, chỉ có thể đó là một nhà văn quá lớn, không thể bắt chước, hoặc là một thằng hề, vì viết văn mà không có một cái gì nền tảng thì cũng là thứ đáng vứt đi thôi.

Real World có một vụ giết người mở ra câu chuyện, và khép lại với vài cái chết nữa. Cả câu chuyện minh họa cho một câu trong đó: “Thế giới này khó chịu lắm. Khó chịu đến mức không thể tin nổi”. Bạn hiểu tôi định nói gì rồi đấy :p

Nocturnes lại là của một người có dính Nhật Bản: Kazuo Ishiguro. Cho đến giờ, Remains of the Day vẫn chưa có tiếng Việt để tiếp nối Never Let Me Go (Mãi đừng xa tôi), may mà có Nocturnes, tức Dạ khúc – năm câu chuyện về âm nhạc và đêm buông. Những câu chuyện trong này có thể gây tức thở khủng khiếp, vì quá quá mức tinh tế. Tony Gardner về già, gondola và hát bên cửa sổ, từng ấy chất liệu cũ kỹ, thế mà Ishiguro vẫn biến Venice thành được một cái gì đó thật lạ, không phải cái thành phố trơ trụi không cây, piazza nối tiếp piazza, ngôi nhà John Ruskin từng ở, quãng nào đó có thể trông sang San Giorgio, mà là Venice của hoài niệm, của mất mát thấy trước, tuổi già và “sự vận hành của thế giới”. Quyển này thực sự tôi ngại recommend cho những ai mắc các chứng bệnh liên quan đến phế quản :p

Giở Đoạn kết đã thấy (The Sense of an Ending) đọc lại, thấy còn hay hơn; Julian Barnes thuộc đúng kiểu nhà văn mà ta có thể đọc quá năm quyển mà vẫn muốn đọc tiếp.

Real World – Mad World (going nowhere, going nowhere, no expression, no expression, no tomorrow, no tomorrow, no one knew me, no one knew me, mad world, mad world)

https://nhilinhblog.blogspot.com/2013/01/real-world-va-nocturnes.html