Những quyển sách tôi đã đọc, giờ rất nhiều thứ không còn nhớ, phần bị lãng quên nhiều nhất dĩ nhiên là nội dung, tên nhân vật, trình tự diễn tiến, vân vân và vân vân. Nhiều khi chỉ còn đọng lại cái cảm giác quyển ấy hay thế, hay kinh khủng, hay kinh hoàng, nhưng vì sao hay thì chẳng nhớ rõ, cũng chẳng mấy có nhu cầu phải nhớ. Một kỷ niệm cũng vậy, khuôn mặt người này, giọng nói người kia như thế nào sau này rất khó tái hiện cho chính xác.
Nhưng ghế của các thư viện thì tôi nhớ kiểu, hình dạng, độ cứng, độ dốc (tầng hầm thư viện François Mittérand có loại ghế thửa riêng rất đặc biệt, có độ dốc được tính toán để thuận tiện nhất cho các bộ mông, dĩ nhiên là các bộ mông ở mức độ trung bình, không thể tính được các bộ mông đặc biệt hoặc dị dạng).
Đọc ebook không có cái thú của những thói, những tật (gọi là “tic”). Từ nhỏ cho đến giờ, tôi vẫn không thể, mặc dù có việc gì gấp đến đâu, ngừng đọc trước khi hết một đoạn hội thoại. Trong đầu tôi, chấm dứt một đoạn hội thoại (không nhất thiết là hết trang hay hết chương) là nơi có thể tạm ngừng.
Tôi cũng không thích dừng ở một trang mang số mà theo tôi là xấu, ví dụ 74 là số xấu, 155 là không thể chấp nhận được. Tôi sẽ cố ngừng ở trang 73 hoặc 154. Chuyện lôi thôi sẽ xảy đến nếu đến trang 74 hoặc 155 đoạn hội thoại mới dừng. Tốt nhất là cố lướt qua đó để sang trang sau. Sẽ rất nhục nếu qua đó rồi lại tiếp tục một đoạn hội thoại kéo dài suốt mấy trang nữa. Rất có khả năng buồn tè són cả ra quần chỉ vì mê tín bởi một điều gì đó cũng chẳng biết. Chắc đó là tà giáo của sự đọc :p
Ebook không có cái kiểu í, nên rất nghèo nàn yếu tố tâm linh, hehe.
Tôi luôn luôn rất tò mò xem người khác làm thế nào biết được chính xác cái trang mình đã dừng lại lần trước để có thể tiếp tục lần sau đó một cách thông thoáng. Vốn dĩ tôi không bao giờ gấp mép trang, bookmark thì có cả đàn cả lũ vài nghìn cái nhưng chả bao giờ dùng :p, thành ra tôi chỉ dựa vào trí nhớ. Mê tín số trang là một cách ghi nhớ không tồi.
Chỉ dựa vào trí nhớ không thôi thì còn có thể ăn gian, chẳng hạn biết thừa mình đã giở nhảy cóc kha khá trang nhưng thôi kệ, vì thật ra quyển sách ấy rất là chán, càng xong sớm càng tốt.
Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn nhớ như in lần đầu tiên đọc (trộm) Trăm năm cô đơn, mình đã dừng ở đúng trang 150, ấn bản 1986. Nhưng không hề nhớ trang 150 ấy có chi tiết gì hay nhân vật nào.