3

Ba tác phẩm Nhật Bản gần đây:

là ba tác phẩm có thể gọi là cùng thời, thời kỳ đầu của “văn chương hiện đại Nhật Bản”.

Định nói (theo) rằng cả ba nhà văn, Soseki Natsume, Higuchi Ichiyo và Mori Ogai, đều nổi bật ở sự “chống lại chủ nghĩa tự nhiên” của họ, như ta vẫn hay đọc được ở những lời giới thiệu phổ biến. Nhưng bỗng nghĩ ra: thực sự thì “chủ nghĩa tự nhiên trong văn chương Nhật Bản” là như thế nào thì có biết đâu, và thực sự thì bản thân “chủ nghĩa tự nhiên” có phải là một cái gì đáng ghét đâu. Émile Zola, hiện thân của “chủ nghĩa tự nhiên” đích thực là một nhà văn lớn.

Nhưng sao chủ nghĩa tự nhiên bị ghét bỏ như vậy? Nhất là người Nhật, tại sao họ ghét “chủ nghĩa tự nhiên” đến mức lúc nào cũng nguây nguẩy chối toẹt, vứt bỏ nó đi như vậy, để say mê Van Gogh?

Hay lý do đơn giản khiến cho Émile Zola bị hậu thế vứt vào sọt rác là ở chỗ ông không hề tương hợp với một hình ảnh nghệ sĩ “như phải có”? Đơn giản là Zola quá giàu có. Là nhà văn đầu tiên trở nên (cực kỳ) giàu có chỉ nhờ viết văn, Zola là đáng ghét. Có đến ngôi nhà rộng mênh mông, thực sự rộng mênh mông, mà Zola mua ở ngoại ô Paris, hình như chỉ nhờ tiền kiếm được từ một cuốn tiểu thuyết trong bộ Les Rougon Macquart, mới có thể cảm nhận được sâu sắc Zola đáng ghét đến thế nào.

Hehe

(còn nữa)

https://nhilinhblog.blogspot.com/2013/10/3.html