Họ là những người không có rất nhiều tác phẩm, và rất thường xuyên họ ngồi ở toa đầu tiên trong đoàn tàu đi tới sự lãng quên.

Văn chương miền Nam một thuở có nhiều nhà văn sở hữu một khối lượng tác phẩm đồ sộ, rất đáng nể. Sự “gấp gáp” mà tôi đã nhắc tới mấy lần nổi bật như một nét đặc trưng của cả một thời kỳ đổ dốc xuống hư vô.
Nhưng chính sự “gấp gáp” này lại càng làm trội lên những khuôn mặt lặng lẽ, những Lữ Quỳnh, Lê Văn Thiện, Nguyễn Mai, Nguyễn Đình Thiều, Nguyễn Nhược Nghiễm hay Lê Vĩnh Hòa ở đây.
Nhìn từ một góc nào đó, họ chính là những người “đi ngược” trong sự đi ngược rộng lớn hơn.
Và không phải cứ ít tác phẩm thì đồng nghĩa với kém tài năng. Ví dụ Lý Hoàng Phong, đó là một văn chương rất đẹp.

Nhìn từ khía cạnh này, ta cũng thấy được những mặt trái của “dòng chủ lưu”.
Với tôi, văn chương Sài Gòn một thuở có một nhà văn bị thổi phồng về rất nhiều thứ: tài năng, tầm vóc, vân vân và vân vân.
Đó chính là Võ Phiến.