Đinh Hùng: Tiếng ca bộ lạc (I)

Đinh Hùng vẫn chưa được biết đến nhiều: kể cả các nhà nghiên cứu nhiều cảm tình với Đinh Hùng (không đông) chủ yếu chỉ phân tích thơ Đinh Hùng trong hai tập, Mê hồn ca và Đường vào tình sử. Nhưng sự nghiệp thơ của Đinh Hùng không chỉ gồm hai tập ấy, mà còn tập Tiếng ca bộ lạcMê hồn ca in lần đầu năm 1954, gồm 16 bài, Đường vào tình sử in năm 1961, gồm 60 bài, còn Tiếng ca bộ lạc do nhà xuất bản Lửa Thiêng in năm 1973, gồm 36 bài, khi Đinh Hùng đã qua đời (Đinh Hùng mất năm 1967), có sự tham gia của Vũ Hoàng Chương. Tập thơ này quan trọng không kém hai tập thơ kia, và cũng cần nhớ rằng ở trường hợp Đinh Hùng, ngoài vài trường hợp hãn hữu, gần như ta không xác định được niên đại chính xác cho từng bài thơ; nhiều bài trong Tiếng ca bộ lạc chắc chắn được viết cùng giai đoạn Mê hồn ca và Đường vào tình sử.

Tôi sẽ post dần dần đầy đủ tập thơ này, hy vọng khi nào post đủ thì cũng kịp viết được một bài bình luận về thơ Đinh Hùng


Bộ lạc ta xưa mất hải tần

Buồn nghiêng nội địa cháy tà huân

Đêm thiêng thổn thức hồn du mục

Ta vọng lên non tiếng ác thần

Đ.H.

1. Nhập mộng

Ôi phút huyền vi môi sát môi!

Truyền hơi nghe tiếng vọng luân hồi.

Mê hương tà áo xanh tiền kiếp,

Trăng xuống kề vai, núi chuyển dời.

Em khóc, nghìn xưa bỗng nghẹn ngào.

Những cầm-tấu-khúc vút lên sao.

Nửa bàn tay thẹn hoa trinh nữ,

Nhạc uốn mình như giải [sic] lụa đào.

Em hãy nhìn qua nét nhạc gầy.

Vành môi kỷ niệm, phím mưa bay.

Con thuyền mái tóc, lời ca biển

Cuộn thủy triều lên bộ ngực say.

Giấc ngủ trăng soi rợn ảnh hình,

Vòng tay ảo tưởng níu hư linh.

Hàng mi rụng ánh sao thần thoại,

Ngọc sáng hồn hương, phách thủy tinh.

Em hãy nhìn qua dĩ vãng anh,

Tìm nghe hơi thở những hành tinh.

Bài thơ lướt cánh chim huyền sử

Có bóng Em mơ suốt lộ trình.

Mưa sa ánh mắt đêm huyền bí,

Cách biển nhìn nhau, lạ nét mày.

Em đến như hương rừng tuyệt sắc,

Đóa môi kỳ điệu khói sương vây.

Điệu nhạc nghiêng mình, anh sẽ nghe

Nghìn xưa âm hưởng bước Em về.

Bông hoa áo tím trôi vào mộng,

Anh sẽ tìm Em nhập giấc mê.

2. Lời ca đồng thiếp

Đêm thiêng vừa tỉnh giấc

Nửa chiêm bao lệ nhòa.

Hỡi ơi! Người đã qua,

Hờn oan vào cung bậc

Rỏ máu trên bình hoa.

Hồn tự thủa xa nhà

Chốn ăn nằm bất trắc.

Đường u linh huyền mặc,

Bơ vơ bóng thuyền ma,

Ôi thể phách trăng tà!

Hư vô khơi lồng ngực

Phấn hương nào thổn thức

Sớm thoát trên làn da?

Tâm linh đừng huyễn hoặc,

Ta lát lên lầu ngà.

Anh đã chết trong lời ca đồng thiếp,

Khi ngón tay Em đưa hướng linh kỳ.

Sương khói bạc chiều rừng

                 Thành quách bến Sông Mê

Những ngọn đèn hồn lênh đênh trôi về kiếp trước

Ôi cửa động mù sương, mưa bay tiềm thức!

Anh theo em đi hết chuyến luân hồi.

Xanh đáy mắt hư vô

                 Hồng vực thẳm làn môi

Quanh thể xác chập chờn cơn sóng dữ.

– Hãy cho anh! Hãy cho anh tiếng chim xuân thêu vàng giấc ngủ,

Những tiếng chim ca thần thoại ngày mai.

Giấc ngủ dâng hoa trên ảo tưởng hình hài

Anh sẽ hồi sinh trong màu nắng nhạt.

Và anh sẽ khóc! Anh sẽ khóc muôn đêm

Khi thời gian lắng vào khúc hát

Em sẽ trở về trong mỗi âm thanh.

Mỗi kiếp đi qua còn nguyên vẹn bóng hình.

3. Khoảng cách làn môi

Vị hoa còn ngọt làn môi.

Hương em thấm khắp người tôi còn nồng.

Bàn tay còn rợn tơ nhung,

Hơi xuân còn ấm má hồng đêm nao?

Ngàn trùng, Em vẫn như sao,

Hàng mi viễn cách, chiêm bao nửa vời.

Nhìn nhau tê tái cuộc đời,

Cơn say tiệc bướm, nụ cười thương hoa.

Đàn trầm tay Ngọc mưa sa,

Gió sương cung bậc lời ca tiêu hồn.

Tên Em còn ngát môi hôn,

Cầm tay đan phím tủi hờn vì đâu?

Giấc mê tiền kiếp chụm đầu,

Tàn đêm chợt nín mây sầu ôm vai.

Em về ảo tưởng ngày mai,

Ai nâng mười búp Lan dài kề môi?

Mạch sầu ai thở hòa đôi,

Nhụy hương một phút nghìn đời trao nhau

Ai từng đêm vẫn nguyện cầu

Xin hào quang đóa hôn đầu đừng phai.

Xin cho khoảng cách sông dài

Nối liền một nét u hoài làn mi.