Đinh Hùng: Tiếng ca bộ lạc (III)

Đinh Hùng vẫn chưa được biết đến nhiều: kể cả các nhà nghiên cứu nhiều cảm tình với Đinh Hùng (không đông) chủ yếu chỉ phân tích thơ Đinh Hùng trong hai tập, Mê hồn ca và Đường vào tình sử. Nhưng sự nghiệp thơ của Đinh Hùng không chỉ gồm hai tập ấy, mà còn tập Tiếng ca bộ lạcMê hồn ca in lần đầu năm 1954, gồm 16 bài, Đường vào tình sử in năm 1961, gồm 60 bài, còn Tiếng ca bộ lạc do nhà xuất bản Lửa Thiêng in năm 1973, gồm 36 bài, khi Đinh Hùng đã qua đời (Đinh Hùng mất năm 1967), có sự tham gia của Vũ Hoàng Chương. Tập thơ này quan trọng không kém hai tập thơ kia, và cũng cần nhớ rằng ở trường hợp Đinh Hùng, ngoài vài trường hợp hãn hữu, gần như ta không xác định được niên đại chính xác cho từng bài thơ; nhiều bài trong Tiếng ca bộ lạc chắc chắn được viết cùng giai đoạn Mê hồn ca và Đường vào tình sử.

Tôi sẽ post dần dần đầy đủ tập thơ này, hy vọng khi nào post đủ thì cũng kịp viết được một bài bình luận về thơ Đinh Hùng

Bộ lạc ta xưa mất hải tần

Buồn nghiêng nội địa cháy tà huân

Đêm thiêng thổn thức hồn du mục

Ta vọng lên non tiếng ác thần

Đ.H.

10. Hình tượng xuân xưa

Ngàn xanh vừa lớn, núi đương xuân,

Em thở say cơn gió hải tần.

Hơi thở ngây hồn hoa đáy biển

Mây trùng [sic] tóc rối, suối ôm chân.

Mái tóc thương xuân, gió chải hờ,

Bên Em, trời đất bỗng hoang vu.

Bước chân in dấu buồn nguyên thủy,

Nỗi nhớ xanh màu núi cổ sơ.

Mặt ngọc xuân xưa, biển sóng nhòa,

Em mang hình tượng núi non xa.

Bờ vai thác đổ cơn sầu trắng

Dậy tiếng Em cười, đá nở hoa.

Đáy mắt cuồng lưu nước lạ bờ,

Riềm [sic] môi bừng đóa mộng san hô.

Đàn lên vút phím da sầu đảo,

Giấc ngủ hương chìm thể phách xưa.

Huyền hoặc đôi chân thoắt biến hình,

Bàn tay gió bão nổi mông mênh.

Sương sa những ngón tay phù thủy,

Chuyển bóng Em vào nắng hiển linh.

Anh khóc trên màu hoa tịch dương,

Hư vô còn chút lửa mê cuồng,

Khi đêm mở cánh nhung thần khải,

Tóc ngủ rừng trăng, gối xõa hương.

Theo lối tuần du mây biển Đông,

Em đi, xuyên bẩy sắc cầu vồng.

Đầu non lạnh vết chân tiền sử,

Lửa rực chiều sa, loạn dáng hồng.

Chiều nào sa lệ, mưa kim cương,

Anh trả hồn cho mây đại dương.

Biển lạ, trăng soi đèn thủy phố,

Hình Em vời vợi ánh sao Thương.

Anh tìm trong tiếng vọng sơ khai

Những bước đi từ nẻo dạ đài.

Hơi thở xuân đầu thơm tóc biếc,

Điệu buồn xao động giấc hoa phai.

Trên nét mi xanh khói tỏa mờ

Anh tìm dấu vết Ngọc hoang sơ.

Và anh cầu nguyện cho sương khói

Giữ trọn thời gian cổ tích xưa.

Khi giấc Em mơ rụng cánh hồng,

Anh nghe hồn rợn lớp rêu phong.

Đầy tay cỏ dại xuân thêu gối,

Đá dựng bờ vai núi trập trùng.

Xin Em giọt lệ xuân mầu nhiệm

Nếp áo hoa ngàn quấn núi non.

Anh khép đôi tay gầy thạch nhũ,

Gởi trong lòng đá nửa linh hồn.

11. Hàng chữ chim xanh

Hàng chữ chim xanh vỗ cánh bay

Không gian chìm nét phấn bàn tay.

Nhớ nhau hơi thở xin làm gió,

Nếp giấy da trời thấp thoáng mây.

Đôi bóng trôi vào giấc thụy du

Điệp âm lời nói bỗng sa mù.

Nửa chừng vô thức, Em cầu nguyện,

Da thịt hoa hồng rực nắng thu.

Anh muốn nhìn trăng sáng rợn hồn

Mùi hương Lục Tỉnh ướt môi hôn.

Sao sa viễn ảnh trời-em-gái,

Trang giấy bình nguyên chợt biển cồn.

Anh sẽ dành cơn mộng rất say

Lén thầm tình ý nguyệt chau mày.

Nỗi buồn đôi thị thêu vai áo

Sẽ gởi về Em theo bóng mây.

Anh sẽ tìm trong giấc ngủ hiền

Khung trời thoa dịu nắng hoa niên.

Vần thơ cỏ dại rung vai phấn,

Cương thổ Tình Yêu nhạc chở thuyền.

Em của ngày mai, bóng tưởng hình

Cách nhau ngoài hải đảo tâm linh.

Mùa xuân làm bướm, thu làm cỏ,

Hồng ngọc bàn chân, mộng thủy tinh.

Sông trắng mây vàng, hương tóc xanh

Gót chân thị phủ lạ kinh thành.

Đường đi kiếp trước ngoài vô tận

Em lạc vào mê sẽ gặp anh.

Trăng lạnh treo cao vầng trán xa

Nửa vời con mắt nhớ bao la.

Ngôi sao tảng sáng về không hẹn

Mây của hồn Em có bóng ta?

Hỡi gió thiên thanh, trời ngọc thạch!

Vàng gieo nắng lụa, cánh như bay.

Xin Em một chút mây đồng nội

Chen lẫn hương thầm mái tóc say.

Hoa lá kề vai kể truyện [sic] Em,

Mùa xuân nào thẹn uống lưng mềm?

Mây ôm nét chữ đưa hồn lại

Tạnh giấc mưa chiều trăng nửa đêm.

12. Lăng kính

Biến động, trăng nghiêng giữa nụ cười

Lửa chiều man dại cháy vành môi.

Ôi Hồn hư ảo, mây rung bóng!

Xin gió thần linh ủ lấy hơi.

Vai nhỏ, vòng lưng chợt viễn khơi,

Bước chân chìm tiếng, nhạc không lời.

Cổ tay ngọc bội gầy cung cấm,

Giấc ngủ còn thơm vóc dáng người.

Biên giới hai chiều lệch phiến gương,

Tuyệt vời khuôn mặt cách trùng dương.

Màu xanh ấn tượng, xuân vầng tóc,

Nửa ánh hình Em, nửa khói sương.

Trăng nở huyền đăng, đáy mắt trao,

Đường xưa linh cảm, lối Em vào.

Hỡi hồn lăng kính, sao vây phủ!

Hoa lửa riềm mi, lẩn má đào.

Tay chạm mùa xuân đón nhạc về,

Em đan tà áo mộng pha lê.

Nụ cười điên đảo ba chiều kính,

Chuyển bốn tường say nhẹ bước đi.

Bóng ngả hành lang gót dịu hiền,

Xuyên qua tiềm thức lối giao liên.

Tiền thân áo trắng, Em là mộng,

Tóc xõa trường giang, mắt động thuyền.

13. Những vì sao buồn giữa không trung

Khi anh trở về cùng sao Bắc Đẩu

Trời mây hoang đường in những vết bàn chân

Anh dấu [sic] niềm đau trong rừng trầm hương mái tóc

Nghe mỗi tế bào tiếp nhận mùa xuân

Và mỗi huyết cầu say một giấc thiên thần

Hơi ngọt làn môi thủy triều thổn thức

Nhạc điệu trôi dài ngọc thạch đôi hàm răng

Anh trở về nghe hình hài mù sương huyền ảo

Nỗi buồn nghìn xưa theo ngọn cuồng lưu

Mạch máu lạ mê lời ru sóng biển

Em cho anh linh hồn dìu dặt du thuyền mây đưa

Ôi thể xác cô đơn khát bài ca sa mạc

Em cho anh hơi thở thiên đường thắp sáng trái tim xưa

Anh nhắm mắt tìm nét môi hoa in hằn trên cát

Và tìm dư âm bước chuyển thời gian

            trên nụ cười buồn

            say ngất hương thu

Anh chắp đôi tay và anh cầu nguyện

Làm kẻ hành hương thức giấc cùng trăng hoang vu

Anh đón em trong vòng tay kết liền mây núi

Như đón mùa thu tóc xõa mây rừng

Em chợt đến – không gian chìm sâu thanh âm vời vợi

Hàng mi trầm cung bậc – tiếng ca nào về lén gót chân nhung

Ôi khuôn mặt lẩn hai chiều ánh sáng

Vai nhỏ trao nghiêng biên giới Vô Cùng

Em Mẫu Tượng của lòng anh hải cảng

Cho anh phiêu lưu biển mộng muôn trùng

Những thủy nữ pha sương phai mờ bóng dáng

Thuyền anh trôi và sóng mắt em rung

Nghe tiếng vọng hải đăng đưa vào giấc ngủ

Tỉnh dậy ngày mai ngờ chiêm bao chập chờn hoa dung

Em sẽ ngồi im chờ những vì sao đa tình vây phủ

Có nhớ một vì sao hồi hộp giữa không trung

14. Lời thông điệp gửi mai sau

Anh vẫn còn yêu Em, kiếp sau,

Vầng trăng về núi sẽ quay đầu.

Bóng Em trên những vì sao lạ

Sẽ ngả dài qua thế kỷ sâu.

Những dáng tinh vân lạc biển hồn

Chưa phai thần tích gót chân son.

Anh xin ngủ giữa lòng nham thạch [sic]

Nghe tiếng Em cười dậy hỏa sơn.

Anh gọi Em từ mỗi tế bào

Nhập hồn linh điểu, cánh ca dao

Lượn theo chiều máu, lời thông điệp

Thể xác bay cùng nhạc vút cao

Ôi những mùi hương sắp lãng quên,

Và Em chưa thực đã hư huyền!

Nụ hôn tuyệt vọng hằng thương tích

Giông bão hàng mi vẫn ngủ yên.

Những ngón tay xưa còn vọng âm

Không gian trầm nhịp thở hồ cầm

Tiếng vang hậu kiếp rung hình bóng

Điệu hát quen từ biển gọi thầm

Rồi những lời mê, những ý say

Sẽ ghi lên đá, khắc vào cây,

Và khi Em nhập vào cây cỏ

Hồn sẽ tan trong nét nhạc này.

Anh nói lời hoa lá thủa đầu,

Mây đưa ngoài thể chất mai sau.

Hỡi Em gương mặt hờn trăng khuyết,

Quyền phép hai ta hết nhiệm mầu

Tiếng ca bộ lạc (I)

Tiếng ca bộ lạc (II)