[tiện bút] Trời nồm lắm em ơi

Em đến hôm nào như hoa bay
Tình không độc dược mà đắng cay
Mùa thu tàn nhẫn từ đôi mắt
Mùi hương sát nhân những ngón tay

Em đến hôm nào như mây bay
Gió mưa triền miên từ nét mày
Đường vào lòng nhau toàn sạn đạo
Bước chân tha hương từ dấu giày

thơ Đinh Hùng đấy: đường vào lòng nhau toàn sạn đạo, thật là vĩ đại

đường đi từ người này sang người khác có khi đơn giản là một đoạn đường ngắn hoa nở chim kêu, nắng đào cây lá vương/men xuân ngập hè phố/đóa hoa tình đợi nở/trong một phút thần tiên/làn môi ai bỡ ngỡ/cặp mắt ai triền miên: đến đây thì là ông anh rể của Đinh Hùng, Vũ Hoàng Chương, hoặc đường vòng (đường gần tôi cứ đi vòng cho xa – Nguyễn Bính), nhưng có lúc hoang vu mù mịt bất định: canh khuya thân gái dặm trường/phần e đường sá phần thương dãi dầu, nhưng đường vào lòng nhau toàn sạn đạo thì xuân thu chiến quốc tam quốc diễn nghĩa quá thể đáng, rất Trương Lương nhập Thục đốt đường sạn đạo cho binh sĩ hết mơ được về quê

cho nên, người ta cứ bảo Đinh Hùng làm thơ tình, nhưng hoàn toàn không phải, Đinh Hùng không phải là nhà thơ tình, đấy là chỗ độc đáo thứ nhất của thơ Đinh Hùng, một thứ thơ đầy rẫy cạm bẫy, cạm bẫy nào cũng hấp dẫn ngút trời

không phải thơ tình, nhưng vẫn ngập tình: ngập một trạng thái không phải là tình nhưng vẫn lại là tình, một thứ không có tên gọi nào khác ngoài “tình”, nhưng vẫn không phải là tình, thứ ấy “tàn nhẫn” và “sát nhân”, mà chỉ dân thuộc nòi tình và có tên trong sổ đoạn trường mới hiểu, thế giới ấy âm u dựng cửa chặn mọi đường vào: đường vào tình sử là lời tuyên khai bộc trực nhất, tuyên bố cõi ấy tôi có thể đến, nhưng các người thì đừng hòng, và ở đây không có chuyện xót thương: thế giới của vạn vật đâu có lòng xót thương

không nuôi mầm tình mà lại cứ muốn nhập tình giới, chẳng phải là lạ lùng lắm ư

trú thân ở nơi nào thì có cảm nhận được về nơi ấy, có lần tôi đã nói về xước và xót, cái cảm giác có đặc trưng địa lý; cảm nhận về “nồm” cũng lại một đặc trưng nương nhờ địa lý nữa

mùa xuân là “mating season”, trống mái đực cái trai gái cứ nhảy ồm ồm vào nhau, lẽ ấy là tự nhiên, nhưng mà ở cái xứ bỗng lên cơn nồm, những đụng chạm bỗng trở nên ghê rợn chết người, chưa làm gì đã chảy nước nhễ nhại rồi, lại còn làm gì nữa thì còn ra thế nào nữa

nói tóm lại, hiện giờ đang lồm lắm :p

tranh thủ tổng kết chuyên mục “tiện bút” hehe:

quán cà phê
thương hoài ngàn năm
giai gái nước Nam
hớt tóc cạo râu
tinh thần tự do
cứng và mềm
đường cong và tam giác
những ngôi nhà ấy