Trong tất tật báo chí Việt Nam, mấy tờ này gây cho tôi nhiều cảm xúc nhất khi chạm tay vào: Phụ nữ tân văn, Ngày nay và Phong hóa. Nhưng không có gì sánh được với Phong hóa, tờ báo hoàn toàn nhất, vui nhất, dịu dàng nhất, dữ dằn nhất, tục tằn nhất, sáng sủa nhất, tăm tối nhất, như thể quy tụ mọi sự quá đà có thể xuất hiện trong tâm hồn người Việt Nam.
Nhất là những khi có Khái Hưng.

Gánh hàng hoa, hồi đầu khi mới bắt đầu đăng trên Phong hóa (năm 1934) chưa ký là “Khái Hưng và Nhất Linh” mà ký “Bảo Sơn và Khái Hưng”, sau này mới giống như chúng ta biết xưa nay.
Kỳ đầu của Phong hóa đăng Tiêu Sơn tráng sĩ:

Đẹp của Khái Hưng, một kỳ trên Ngày nay (1939):

Còn đây là lời tựa cho Nửa chừng xuân đăng trên Phong hóa: Khái Hưng và Nhất Linh là cặp kỳ tuyệt chưa bao giờ có, kể cả sau này cặp Mai Thảo-Thanh Tâm Tuyền cũng không lặp lại được.

Nhiều năm nay tôi “luẩn quẩn” với Nhất Linh, mãi gần đây tôi mới hiểu ra, Nhất Linh là con đường để tôi đi đến với Khái Hưng, nhà văn lớn nhất “thời tiền chiến”, người duy nhất có thể đứng cạnh Nguyễn Tuân về sự nghiệp văn chương; trước hết Khái Hưng là tiểu thuyết gia chưa từng có, tất nhiên chưa từng có tính từ trước Khái Hưng cho tới Khái Hưng, nhưng tôi ngờ là còn hơn thế, kể từ Khái Hưng, Việt Nam cũng chưa từng có một tiểu thuyết gia nào ngang tầm.