Rất nhiều thơ, quá nhiều thơ

Có thể có một thái độ nào đối với thơ, ở trong hoàn cảnh Việt Nam?

Kể từ ngày nhận ra là cần phải khinh bỉ thơ, cần phải nuôi dưỡng một niềm khinh bỉ đích thực về phía thơ, tuyệt giao với niềm hứng khởi ca hát nhảy múa của thơ, tôi mới bắt đầu thấy rõ thơ hơn. Ví dụ, Xuân Diệu không thể so nổi với Huy Cận. Có một cuốn sách rất nổi tiếng về Thơ Mới, nói đến các đỉnh cao của Thơ Mới, trong đó Xuân Diệu đứng đầu. Nhưng không thể coi Xuân Diệu là một nhà thơ rất lớn được.

Đã mấy lần rồi (xem ở đây và ở đây) nhưng vẫn chưa đủ, tôi vẫn còn để sót không ít thứ. Hôm nay làm tiếp :p Thơ của một thời văn chương miền Nam.

Trước tiên là hai nháy này, theo kiểu biểu diễn hehe:

(xem thêm ở đây)

(xem thêm ở đây và ở đây)

Vẫn Vũ Hoàng Chương: Vân Muội bản Nguyễn Đình Vượng 1960

Được in vào đây ba vở kịch thơ hồi 1944: Vân MuộiTrương Chi và Hồng Diệp. Trước 1945, khi diễn Vân Muội, Vũ Hoàng Chương vào vai chính cùng Đinh Hùng đóng vai nữ, nhân vật phụ do Lan Khai đóng.

Mấy nhát tiền chiến tái bản:

(bên phải là bản đầu của Lửa thiêng, 1940, tập thơ được báo Ngày nay quảng cáo mãnh liệt)

Nguyễn Vỹ:

Đoàn Thêm và Trần Văn Hương:

(Từ Thức chính là đối tượng của Chế Lan Viên trong bài viết năm 1960, bên cạnh tập Hoa đăng của Vũ Hoàng Chương: xem ở đây)

Hai nhà thơ rất đặc biệt, có thể không hẳn là nhà thơ: Thái Dịch Lý Đông A và Mặc Thu Lưu Đức Sinh

Đông Xuyên Nguyễn Gia Trụ bạn thân của Nguyễn Hiến Lê, suốt đời căm thù mọi thứ thơ hiện đại, chỉ làm thơ theo lối tối cổ:

Không biết đây có phải tác phẩm đầu tiên của Diễm Châu Phạm Văn Rao?

Lục bát Hoài Khanh:

Tuệ Mai giai đoạn sát 1975:

Bonus: Tô Thùy Yên và Cung Trầm Tưởng, giai đoạn lmn (Lê Trọng Phương Mai Vi Phúc Nguyễn Nam)

Vẫn liên quan đến thơ: điều tôi thấy rất đáng kinh ngạc là nhiều trí thức Việt Nam luôn luôn thể hiện mình hiểu biết văn chương Milan Kundera. Thế nhưng mà chính họ lại là những người vỗ tay to nhất khi xảy ra ở đâu đó một cuộc cách mạng đầy chất trữ tình, ví dụ như vụ sinh viên Hồng Kông cách đây không lâu. Thế nhưng những smartphone bật đều tăm tắp trên phố đâu có khác gì khi người ta đọc thơ Paul Éluard, nhảy múa và làm cách mạng?

Witold Gombrowicz, một nhà văn kiệt xuất của Ba Lan, có lẽ là nhà văn Ba Lan lớn nhất thế kỷ XX, cả đời chỉ viết về một đề tài: sự thiếu trưởng thành (immaturity) của người Ba Lan.

Chuyện là như thế đấy, có đọc nhưng chả hiểu, vì có lớn được quái đâu. Thế cho nên quanh đi quẩn lại vẫn mấy cái chuyện ngớ ngẩn như đang xảy ra.