[tiện bút] năm tháng nặng: nỗi buồn là vô tận

Quán cà phê còn tương đối vắng, tôi đi qua cửa, vào sâu hơn bên trong. Trên bức tường cạnh cửa treo tấm poster lấy từ một bộ phim, một khuôn mặt mà tôi thấy rất quen nhưng chưa nhận ra ngay là ai.

Không khó tìm được chỗ ngồi trong một quán vắng; tôi có những căn cứ rất cụ thể để chọn một chỗ ngồi trong quán cà phê, có những lúc không phải mọi điều kiện đều được thỏa mãn, nhưng cũng chẳng mấy khi như vậy. Có thể là vì mọi quán cà phê đều có vài đặc điểm chung, cũng có thể thật ra tôi rất dễ tính.

Tôi ngồi xuống ghế, ở ngụm cà phê đầu tiên một ý nghĩ bỗng lóe lên trong óc tôi: trên tấm poster là Sean Connery. Tôi đã không nhận ra Sean Connery, quelle connerie.

Tôi đã đi đến nhiều nơi. Từ vỉa hè bên này đường, tôi nhìn sang đối diện. Quán cà phê ấy vẫn ở đó. Giống một nhân vật của Patrick Modiano, tôi tưởng chừng mình đang nhìn nó đóng băng lại trong một quãng quá khứ, những tấm kính bao bọc phần lẽ ra phải là terrasse làm cho tổng thể cái quán trông giống một bể cá bí bách. Trước cảnh tượng ấy ta luôn luôn nảy ra ham muốn đưa người mà ta quen biết từ ngày xưa thoát ra khỏi, đi ra ngoài không khí để không bị nhốt kín trong cái bể cá chật chội ấy nữa. Tại quán cà phê ấy, nằm ở một nơi rất tiện để những người từ các trường đại học xung quanh đến gặp nhau, lại gần một khu vườn lớn, tôi gặp một người phụ nữ lần đầu tiên. Cuộc nói chuyện ngày hôm ấy không hiểu sao lại nhắc đến Changing Places của David Lodge. Nhiều năm đã trôi qua, chúng mình đã

Tôi chỉ còn nhớ hết được đúng một bài thơ. Đó là bài thơ cuối cùng tôi làm, năm mười bảy tuổi. Sau đó không bao giờ tôi làm thơ nữa. Có lẽ vì nó là cuối cùng nên tôi còn thuộc, cũng có thể vì sau đó tôi thấy làm thơ chẳng còn ý nghĩa gì nữa, cần phải thoát đi khỏi đó. Bài thơ bắt đầu bằng “bắt đầu”:

Bắt đầu từ đâu câu chuyện của đời ta
Em có nhớ chắc gì anh đã nhớ
Biết chăng lòng em có khi nào tự hỏi
Ký ức trong em có xanh lại đôi lần
Viết cho ai cho em hay cho anh
Cho cơn mưa cho rực vàng hoa cúc
Cho hôm nay cho bao ngày tháng mất
Cho lạnh vầng trăng cho khuyết ánh đèn

Cô gái năm ấy, người mà tôi đưa bài thơ này, để tiễn biệt thơ ca và tiễn biệt cả cô ấy, về sau tôi còn gặp lại. Chúng mình đã, rồi chúng mình đã

Ngồi trong quán, tôi giải trí bằng cách nhìn sang bàn bên cạnh. Người đàn ông ngồi quay lưng về phía tôi, người phụ nữ ngồi đối diện. Tôi thấy chẳng cần phải che giấu mình chỉ nhìn chăm chăm vào khe ngực vô cùng hấp dẫn của người phụ nữ, chiếc áo khoét rất sâu, bộ ngực xẻ rãnh nhấp nhô liên tục trong nhịp điệu ăn uống. Có những lúc cũng chẳng cần phải giấu giếm mà cứ nhìn thật căng thẳng. Phía ngoài kia Sean Connery nheo mắt như đồng tình với ý nghĩ của tôi. Tôi cũng không cần Connery đồng tình cho lắm. Thành phố có dáng dấp hoang vắng mơ hồ, hơi lạ lùng. Chắc cũng đã có nhiều thay đổi. Một giọt cà phê bắn ra sau một thoáng tôi lơ đễnh nghịch cái thìa, dây lên ngón tay tôi. Tôi đưa ngón tay lên miệng mút. Một tiếng hậc vang lên rất rõ từ bàn bên cạnh. Tôi phải chú ý hơn, tốt nhất là không gây ra xáo trộn. Lơ đãng chẳng bao giờ là tốt.

Bài thơ ấy hôm nay lại quay về trong trí nhớ của tôi. Nhất là những câu gắn liền với cô gái năm tôi mười bảy tuổi, nhưng không hiểu sao cũng làm tôi nhớ đến người phụ nữ cùng tôi nói chuyện về Changing Places năm ấy:

Ta đi qua trước mặt tháng năm dài
Năm tháng nặng nỗi buồn là vô tận
Năm tháng trôi chắc gì ta vô tội
Với lá rơi em có tiếc cánh hoa
Ở đâu rồi bất hạnh của đời ta
Hoa duy nhất của một chiều duy nhất
Đỏ dịu dàng như nỗi buồn trong mắt

chúng mình đã và chúng mình đã