mới được gửi tặng, cám ơn các bạn bên Tao Đàn

hôm trước (xem ở kia), tôi mới nói đến chuyện văn chương có thể là thần chú hay không
hôm nay, ta sẽ lấy một ví dụ văn chương trong tương quan thần chú của nó, ở Nguyễn Bình Phương
dưới đây là một bài thơ của Nguyễn Bình Phương:
Trò thiêng
Tôi nhổ một sợi tóc trải ngang trên mặt giấy sau đó lấy cây bút mình đang viết đặt theo chiều dọc.
Lập tức vầng trăng xòe lửa vỡ hai, đâu đó những quả đồi héo rũ, đâu đó tiếng cốc nghiêng, tiếng nước rơi, mây vẩn đầy trời. Bầy nghê đá cười xô vào dĩ vãng.
Từ sa mạc giấy trắng vọng ra:
– Đã đến!
làm thế nào để viết? nhà thơ đặt một sợi tóc làm trục hoành, để cây bút tượng trưng cho trục tung: lúc này không gian đã hình thành
tên bài thơ, “trò thiêng”, ngay lập tức khiến ta hiểu tác giả đang muốn nói đến một chiều khác, đây là chiều của sự vô hình, thế giới ấy cần có các lễ nghi: mọi nghi lễ (đúng) đều là khởi sinh của vũ trụ, nghi lễ là cách để kích hoạt vũ trụ (điều này là một trong các trọng tâm của Mircea Eliade khi bàn về con người tôn giáo, ta sẽ đi sâu vào ở bài về Tạ Chí Đại Trường)
sau khi nghi lễ thành công, một vũ trụ liền chuyển động, và nhà thơ làm được điều mình muốn làm: triệu tập từ trang giấy những gì cần phải đến
miêu tả rất nhỏ trên đây như một cách hình dung về viết văn, ta sẽ thấy không ít dấu hiệu triệu chứng của điều này trong cuốn tiểu thuyết Vào cõi
Vào cõi cùng Bả giời là hai tiểu thuyết rất sớm của Nguyễn Bình Phương, đầu thập niên 90: ấn bản đầu của Vào cõi xem ở kia
khi này, Nguyễn Bình Phương còn chưa biết cách giấu đi nhiều thứ, ta dễ dàng nhận ra ở trọng tâm của Vào cõi là một nỗi sợ sống; tại sao lại sợ sống? vì sống là đoạn kẹp vào giữa, một đoạn đầy náo động, hụt hẫng, so với đoạn trước và đoạn sau, những đoạn ngoài sống, thật đáng sợ
sự sinh ra (vào cõi) rất đáng sợ, và cô độc nữa: Kierkegaard nói, báp têm thì có thể làm hàng loạt, cho nhiều người cùng một lúc, nhưng sinh ra thì ai cũng phải sinh ra một mình, trong cô độc
trong khi đó, cõi trước và cõi sau của sống khác hẳn: cõi của đá (như Phật), của nhìn trăng, “bông hoa bị ép khô nằm cô tịch trong vòm trời hóa thạch”, của đất: “Đất sẽ che chở bền vững cho con bằng cái ấm cúng mịt mùng”; ở cõi khác ngoài cõi sống ấy, ta có những mối liên hệ kiểu khác, những mối liên hệ ấy làm cho sống, sự ở trong cõi, thật đáng sợ, mà ta rất muốn tránh, nếu có thể
Vào cõi hay Bả giời vẫn chưa phải tác phẩm đầu tiên của Nguyễn Bình Phương, mà tác phẩm đầu tay của Nguyễn Bình Phương lại là thơ, tập dưới đây:

(Hội Văn học nghệ thuật Bắc Thái xuất bản, 1988)
(yên tâm, quyển này mình sẽ giấu đi haha)
hôm trước tôi đã nói về năm 2016 của văn chương Việt Nam, khi ấy tôi còn chưa tính đến Vào cõi xuất hiện trở lại như thế này, nó thuộc vào những gì tôi không biết trước
nhưng như thế này có lẽ là đẹp nhất: văn chương Việt Nam 2016 không ngờ lại sẽ được đặt dưới sự bảo trợ của Nguyễn Bình Phương, mở một con đường mới, con đường này dĩ nhiên khác hoàn toàn so với mấy chục năm vừa rồi