hôm trước đã nhắc đến một nhà thơ đặc biệt của một thời đại thi ca Việt Nam (xem ở kia), tôi nhớ lại năm đầu đại học, tôi ngồi suốt ở Thư viện Quốc gia phố Tràng Thi, thư viện Pierre Pasquier; hồi ấy cuộc tranh cãi về thơ vô cùng náo nhiệt
giờ đây, mỗi lần đến cái thư viện ấy là mỗi lần tôi thấy rất nản; xưa kia lúc nào cũng có cảm giác nó lọt thỏm, liên tục bị xung quanh làm phiền (ở đây có ai hay bay đêm New Century một thuở không?), còn bây giờ, cảm giác của tôi là mọi thứ đã ngược lại: nó mới là thứ gây phiền nhiễu cho xung quanh; ngày ấy (xem thêm ở kia) tôi đọc mọi thứ gì có thể đọc, thật ra vì chẳng biết làm gì khác, những năm tháng đó, đôi lúc tôi cũng thấy tiếc vì mình đã bỏ đi thiên hướng thơ ca hồi còn rất trẻ; nhưng thật ra, có ai bỏ được cái gì đâu, mà là những cái đó bỏ ta đấy chứ
[word: bên trên rất nhiều tôi, nhưng tôi – chỉ một]

You must be logged in to post a comment.