Châm ngôn viết ở rìa một khu rừng (19A)

Tờ 19A

Ký hiệu lưu trữ: B. 52367
Tác giả: Chưa rõ





+ Khi một vụ việc xảy ra với ba chứng nhân, và sau đó có ba lời chứng về cùng một câu chuyện (kịch bản này hao hao ở Akutagawa), chỉ có đúng một nguyên tắc: phải thấy rằng cả ba đều đáng tin, đáng tin giống hệt nhau. Chuyện về sau có những nghi ngờ nảy sinh chỉ bắt nguồn từ một lý do rất tầm phào, chủ yếu là những kẻ nói quá sớm sau khi mới có một hoặc hai lời chứng muốn giữ mặt khi đã có thêm một lời chứng mới. Không tồn tại một con người nào quan tâm đến sự thật hơn sự mất mặt của bản thân. Có thể tồn tại một con người như thế không? không bao giờ. Đối với con người, không bị mất mặt mới là lẽ sống đích thực, ngoài đó ra không có gì khác.

+ Không một ngôn ngữ nào có trách nhiệm lập miếu thờ các mảnh ngôn ngữ xuất xứ từ những nơi khác từng nhập vào với nó và làm nên nó, dẫu là mảnh nhập thêm có chiếm đến bảy mươi hay tám mươi phần trăm bản thân nó. Mối quan hệ giữa ngôn ngữ và những gì nó đã nhận vào bên trong giống mối quan hệ giữa con người và những gì con người đó đã nuốt vào trong bụng. Dạ dày thì không có đạo đức, ngôn ngữ cũng không. Một ngôn ngữ bộ lạc với tự vị gồm 40 từ không kém phong phú hơn so với bất kỳ ngôn ngữ nào khác, kể cả đó là ngôn ngữ của Shakespeare hay ngôn ngữ của Goethe. Ngôn ngữ thì không có đạo đức, chỉ người sử dụng nó thì (có thể) có: con người luôn luôn làm quá những việc cần làm. Sự ngu xuẩn của nó bắt đầu từ đó.

+ Về cơ bản, con người rất trong trắng, thậm chí còn vô nhiễm. Lẽ ra sự trong trắng này là tuyệt đối, nếu nó không luôn luôn thiếu kiên nhẫn.

+ Nhưng tại sao niềm đam mê lại quan trọng đến thế? Không phải có ít đam mê thì tốt hơn à? Tất nhiên (mặc dù điều này hơi khó) không có một chút đam mê nào vẫn là tốt nhất.

+ Hegel: bởi vì có thời gian nên con người nhất thiết tha hóa. Ở đây, sự tất yếu không nằm ở tha hóa mà nằm chính ở thời gian, ở định mệnh của con người chỉ có đường chân trời duy nhất là thời gian của con người.

+ Guy Debord: thế giới trượt từ  sang , rồi lại trượt tiếp sang dường như. Chính với ham muốn không bị quá mỏng nó trở nên quá dày.

+ Khi đứng trước một số phụ nữ nhất định, câu hỏi duy nhất có thể (tự) đặt ra là: nhưng con rắn đâu mất rồi? Hay đúng hơn: nhưng cặp rắn đi đâu mất rồi, tại sao không thấy dấu vết nào cả?

+ Không có chiến thắng nào hết, chỉ có chiến thắng của sự thất bại mà thôi.

+ Ở ngưỡng của khoảnh khắc: ngã nàyngã này, và vào thời điểm ấy, không ngã cũng có nghĩa là đã ngã rồi.

+ Phải tưởng tượng cú bay tới đập thẳng vào một bề mặt phản chiếu, cứ cho là một tấm gương: nếu gương không vỡ, cần phải biết rằng trong trường hợp tốc độ, góc va chạm là thích hợp, không phải mọi thứ đều còn nằm lại ở bên này tấm gương (cũng có thể tùy thuộc vào bản chất của vật thể bay). Nếu đó là một mặt nước, thì không phải mọi thứ đều không còn nằm lại ở phía bên này.

+ “Và sau khi đọc kinh Lạy Cha thì tôi hét lên: Impius haec tam culta novalia miles habebit? (Tức là những mảnh đất mà tôi đã bao công cày xới, chúng sẽ thuộc về tay một tên lính nhơ nhớp?) (Virgile).”

(Montaigne)

+ “mọi tên nghệ sĩ thoát được đoạn đầu đài (hoặc cũng có thể là giá treo cổ) khi đã quá bốn mươi tuổi đều có thể được coi là một thằng hề không hơn…”

(Céline)

+ “Nỗi ám ảnh độ sâu ngu xuẩn.”

(Beckett)

Nghiên cứu tập tính con người: vấn đề tự do. Hiển nhiên chỉ những kẻ không bao giờ biết tự do nghĩa là gì mới liên tục há mồm đòi nó, giống những con chim non trong tổ khi mẹ chúng về đến nơi, tha theo mồi – rồi sẽ đến lúc lũ chim bị chính mẹ chúng đẩy ra khỏi tổ cho rơi vào khoảng không. Khi cơn đau bụng đến, chẳng suy tư siêu hình nào là khả dĩ nữa, và khi nhà tù không tồn tại con người sẽ hiểu thêm một chút về tự do. Nhưng đến như Vĩnh cửu còn có thể là một thứ đồ mỹ ký với các công đoạn sản xuất chính thực hiện ở Bỉ, tự do cũng lại là một món mỹ ký khác được đám khách du lịch ngu ngốc chụp ảnh bất cứ thứ gì nhìn thấy mua về làm quà tặng và ở trên ghi rõ tên xưởng sản xuất: Saint-Germain-des-Prés. Có nhiều lập luận để chứng minh cho sự tồn tại của tự do mỹ ký này, nhưng lập luận sau đây là tối cao: chỉ cần nhìn những kẻ đòi tự do  tìm mua cặp kính giống hệt kính của Jean-Paul Sartre  hút tẩu  nhất là cố sao để mình cũng có dáng điệu của con cóc xấu xí ấy.





Châm ngôn viết ở rìa một khu rừng (18B)

châm ngôn viết ở rìa một khu rừng (18a)

châm ngôn viết ở rìa một khu rừng (17b)

châm ngôn viết ở rìa một khu rừng (17a)
châm ngôn viết ở rìa một khu rừng (3b)
châm ngôn viết ở rìa một khu rừng (3a)

châm ngôn viết ở rìa một khu rừng (2b)

châm ngôn viết ở rìa một khu rừng (2a)
châm ngôn viết ở rìa một khu rừng (1b)
châm ngôn viết ở rìa một khu rừng (1a)