Meaulnes và Lương Ngọc

Năm 1937, tận năm 1937, Jean Giraudoux, một nhà văn lớn của nước Pháp, một trong rất ít người cùng thời từng khiến Marcel Proust hoảng hốt, vẫn còn viết, trong một bài báo, rằng đại ý ông ấy tự coi mình là một “petit Meaulnes”. Mỗi khi có một tác phẩm văn chương lớnContinue reading “Meaulnes và Lương Ngọc”

châm ngôn viết ở rìa một khu rừng (1b)

ký hiệu lưu trữ: B. 52379, tác giả: chưa rõ tờ 1B + Thương Tín đã làm được điều mà không một nhà văn nào làm được: để lại một kiệt tác; những sách vở do tuyệt đại đa số nhà văn hiện nay viết ra sau này sẽ trở thành rác tự phân hủy,Continue reading “châm ngôn viết ở rìa một khu rừng (1b)”

Trọng Lang

Ô, một khi bắt tay vào việc, tôi không bỏ qua bất kỳ một góc khuất nào đâu. Kể từ khi biết là mình phải vẽ ra hình ảnh văn chương Việt Nam, không một cái gì mà tôi không từng chạm đến. Kể cả Trọng Lang, tác giả của một thứ văn chương phải nóiContinue reading “Trọng Lang”

Uông Triều và Tưởng tượng & dấu vết

Giờ đây, lúc biết là phải nhìn lại (sự nhìn lại này là một trong những điều tôi ớn nhất đấy, mặc dù cần thiết, ớn đến nỗi vào những thời điểm ấy, tôi toàn phát ốm): tôi phải nói ngay điều này vào thời điểm này, vì đã tới lúc rồi. Tôi phải trả lời mộtContinue reading “Uông Triều và Tưởng tượng & dấu vết”

Trần Đức Thảo

Đợi mãi không thấy đâu, suốt từ năm ngoái qua năm nay (xem ở đây), tôi chán rồi. Tôi sẽ nói trước luôn, và sẽ không trở lại chuyện này nữa. Tôi chỉ nói đúng một điều duy nhất: ý nghĩa sự tồn tại của Trần Đức Thảo. Trần Đức Thảo tồn tại chỉ để nóiContinue reading “Trần Đức Thảo”

châm ngôn viết ở rìa một khu rừng (1a)

ký hiệu lưu trữ: B. 52379, tác giả: chưa rõ tờ 1A + kiệt tác nào mà chẳng là kiệt tác không người biết, thiên tài nào mà chẳng là thiên tài không ai hiểu + mọi thứ đều đi qua một sơ đồ, đều phải trải qua một chuyển hóa ở lưng chừng: lúc đầuContinue reading “châm ngôn viết ở rìa một khu rừng (1a)”

Lệ Thần Trần Trọng Kim

Khi tác phẩm vĩ đại của Trần Trọng Kim đã quay trở lại tráng lệ một cách chói lọi, không thể không dành một chỗ trang trọng cho nhân vật ấy: một… ờ… ờ… mệnh lệnh. “Bộ tứ” Kim Khôi Nhất Hùm “của tôi” (xem thêm ở đây) cũng sắp trở thành thành ngữ và sốngContinue reading “Lệ Thần Trần Trọng Kim”