Quán cà phê còn tương đối vắng, tôi đi qua cửa, vào sâu hơn bên trong. Trên bức tường cạnh cửa treo tấm poster lấy từ một bộ phim, một khuôn mặt mà tôi thấy rất quen nhưng chưa nhận ra ngay là ai. Không khó tìm được chỗ ngồi trong một quán vắng; tôiContinue reading “[tiện bút] năm tháng nặng: nỗi buồn là vô tận”
Category Archives: October 2015
Svetlana Alexievitch
Sự kết thúc của người đỏ: Alexievitch: “Tôi không đặt các câu hỏi về chế độ, mà về tình yêu, lòng ghen tuông, tuổi thơ, tuổi già”. Hai đề từ của cuốn sách: “Sự thật là nạn nhân cũng như đao phủ đều đáng ghê tởm; sự thật là bài học của các trại nằmContinue reading “Svetlana Alexievitch”
Tiếp tục tác phẩm hiếm của Nhượng Tống
Sau khi vét các kho tài liệu, tôi trông chờ những tác phẩm khác nữa của Nhượng Tống từ các bộ sưu tập cá nhân. Dưới đây là những gì tôi mới tìm được, thông qua rất nhiều sự giúp đỡ, big big tks :p Một tác phẩm rất lạ: Một cuốn “xã hội tiểuContinue reading “Tiếp tục tác phẩm hiếm của Nhượng Tống”
Tchya và Phổ thông bán nguyệt san
Mới đây tôi vừa bắt đầu nói đến Tchya, cuốn Ai hát giữa rừng khuya cũng mới in rồi, bây giờ ta nên đi sâu vào Tchya và một tờ báo rất đặc biệt liên quan chặt chẽ đến văn nghiệp của Tchya: Phổ thông bán nguyệt san.Tôi lại cũng hay tập trung vào Tự Lực văn đoàn, Phong hóa, NgàyContinue reading “Tchya và Phổ thông bán nguyệt san”
Nhân một cái giải thưởng
Yên tâm, tôi sẽ không bình luận gì về một cái giải thưởng vừa mới trao đâu :p thật ra tôi ở cách xa những câu chuyện ấy lắm rồi. Lại vừa có một giải thưởng mới được loan là sẽ trao trong tương lai. Tôi cũng chẳng muốn bình luận, nhưng vẫn thấy ngứaContinue reading “Nhân một cái giải thưởng”
Văn học miền Nam: Võ Phiến
Võ Phiến, trước hết và trên hết, là những tập truyện ngắn dưới đây: (do Bình Minh xuất bản ở Quy Nhơn, 1957) Đây là cuốn sách thứ hai của Võ Phiến. Cuốn thứ nhất cũng là một tập truyện ngắn, cũng do Bình Minh ấn hành, trước đó một năm (1956): tập Chữ tình ấy tôiContinue reading “Văn học miền Nam: Võ Phiến”
Vùng đất lạnh
Câu chuyện về Võ Phiến sẽ còn dài. Đọc một vòng, tôi càng thấy rõ hơn, văn chương thực chất là một cái bẫy. Phải tự đặt câu hỏi chứ: tại sao cả Tô Hoài lẫn Võ Phiến đều gắn vào với Nguyễn Tuân? Trả lời được thì sẽ hiểu được rất nhiều điều. Ở Tô Hoài, sựContinue reading “Vùng đất lạnh”