Đổi làn đường

Bỗng đến khi, một cuốn tiểu thuyết của Bret Easton Ellis xuất hiện ở Việt Nam, cuốn thứ hai, tôi nhớ ra cũng chính tôi là người đưa BEE đến đây. Rồi sẽ sớm đến lúc tôi không còn có thể nhớ được đầy đủ cái danh sách những trường hợp tương tự thôi. https://nhilinhblog.blogspot.com/2016/09/doi-lan-duong.html Điều làmContinue reading “Đổi làn đường”

Bồ Đào Nha

Sau Tây Ban Nha (ở kia và ở kia): văn chương Bồ Đào Nha từ sau Eça de Queirós chưa bao giờ là một văn chương nhỏ. Pessoa huyền thoại (với câu chuyện cũng huyền thoại không kém liên quan đến vị hôn thê Ofélia Queiroz, một câu chuyện không khỏi làm ta nhớ đến mối quan hệContinue reading “Bồ Đào Nha”

Con đường sáng

Hoàng Đạo Nguyễn Tường Long chắc chắn là một trong vài nhân vật văn chương Việt Nam khó nhìn nhận nhất của thế kỷ 20. Đây cũng là người chứa đựng nhiều bí ẩn nhất trong số những người anh em nổi tiếng nhà Nguyễn Tường. Con đường sáng, tiểu thuyết, ấn bản đầu của nhàContinue reading “Con đường sáng”

Tiểu luận thứ tư về Tự Lực văn đoàn

Người Nguyễn Tường thứ tư tên là Tư: Nguyễn Tường Tư, về sau đổi thành Nguyễn Tường Long (Thạch Lam thì từ Nguyễn Tường Vinh đổi ra Nguyễn Tường Lân). Đây là Tứ Ly, và đây cũng là Hoàng Đạo. Hồ Hữu Tường, trong quãng thời gian lưu lạc Hà Nội năm 1945-1946, từng ghi lại,Continue reading “Tiểu luận thứ tư về Tự Lực văn đoàn”

Châm ngôn viết ở rìa một khu rừng (18B)

Ký hiệu lưu trữ: B. 52367Tác giả: Chưa rõ Tờ 18B + Bạn bè rồi sẽ khác, người tình rồi sẽ khóc, và sống thì thảm khốc. + Nghiêm túc là điều dễ nhất, vì nếu muốn nghiêm túc, chỉ cần độc nhất một thứ, thứ này lại luôn luôn có sẵn: ngu xuẩn; không một thằngContinue reading “Châm ngôn viết ở rìa một khu rừng (18B)”

Cuốn sách mới của Lại Nguyên Ân

Một sự tình cờ thực sự hi hữu khiến tôi trở thành một trong những người đầu tiên được nhà nghiên cứu Lại Nguyên Ân tặng quyển sách mới ra: Hôm ấy, chúng tôi còn nán lại ngồi nói chuyện thêm một lúc, tất nhiên có liên quan đến Phan Khôi, vì tôi muốn biết ýContinue reading “Cuốn sách mới của Lại Nguyên Ân”

Tiểu luận thứ ba về Tự Lực văn đoàn

Tại sao khi các nhà văn trẻ mãnh liệt nhất muốn chôn vùi một thứ gì đó, nhất định họ chỉ có thể nhìn thấy khả năng chôn Tự Lực văn đoàn? Tại sao cả Thanh Tâm Tuyền lẫn Trần Dần, vào thời điểm ý chí văn chương của họ bộc phát bùng nổ, đều, từ hai địa điểm, chú mục vào cùng mộtContinue reading “Tiểu luận thứ ba về Tự Lực văn đoàn”

Vĩnh cửu, L’Élégance des veuves

vĩnh cửu là gì? vĩnh cửu là gì? giống một số thứ, vĩnh cửu là thứ cứ khi nào xuất hiện (tức là, được nhìn thấy, hoặc được nói ra) tức thì nó biến mất; con người biết đến vĩnh cửu thông qua sự vắng mặt của nó; vĩnh cửu nằm ở đâu? nó nằmContinue reading “Vĩnh cửu, L’Élégance des veuves”

Modiano: Catherine Certitude

tôi hết sức ngưỡng mộ cú trao giải Nobel Văn chương cho Patrick Modiano: khi giải thưởng ấy được trao cho Orhan Pamuk, ai cũng thấy là tại sao và ngưỡng mộ điều đó, khi giải thưởng ấy được trao cho Svetlana Alexievitch, ai cũng thấy là tại sao và ngưỡng mộ điều đó, nhưng lúcContinue reading “Modiano: Catherine Certitude”

Trương Chính về Nguyên Hồng

Trương Chính đặt trong so sánh với Hoài Thanh, nhìn từ hiện tại, với tất tật kiên nhẫn trộn cùng chán ngán, cũng giống như mấy mối tương quan kỳ cục khác: cũng như Vũ Trọng Phụng được coi trọng trong khi Khái Hưng bị lãng quên, Xuân Diệu chứ không phải Đinh Hùng được coi là nhà thơContinue reading “Trương Chính về Nguyên Hồng”