Tiếp tục câu chuyện Khái Hưng: mười năm sau khi Khái Hưng qua đời (1947) là mười năm loạn lạc. Hết quãng thời gian đó rồi, Khái Hưng bắt đầu quay trở lại với tư cách đối tượng của nghiên cứu văn học. Dưới đây là thời điểm 1957, ở Hà Nội. Ngày nay, khiContinue reading “Phan Cự Đệ vs Khái Hưng”
Tag Archives: khai-hung
Văn học miền Nam: Mặc Đỗ
Càng ngày, văn chương miền Nam với tôi càng là văn chương của những nhà văn sau này ít được nhắc tới. Phần lớn chọn thái độ im lặng, một sự im lặng rất dễ làm người ta tưởng rằng sự nghiệp trước đây của họ không đồ sộ. Mặc Đỗ là một trong sốContinue reading “Văn học miền Nam: Mặc Đỗ”
Yên Bái. 17/6/1930. Phó Đức Chính
Cách đây đúng 85 năm, diễn ra vụ hành quyết “các nhân vật Yên Bái” thuộc Việt Nam Quốc Dân đảng. Phó Đức Chính là nhân vật số hai của Việt Nam Quốc Dân đảng, là người bị chém thứ mười hai, ngay trước Nguyễn Thái Học. Người duy nhất không chống án và/hoặc xinContinue reading “Yên Bái. 17/6/1930. Phó Đức Chính”
Nhượng Tống về Phạm Hồng Thái và Tâm Tâm xã
Giai đoạn 1945-1946 tao loạn, làm nảy sinh những mối cộng tác rất kỳ lạ. Vũ Bằng từng kể mình bắt tay với Khái Hưng làm cùng một tờ báo, coi như đó là một điều rất bất thường. Nhưng Vũ Bằng thì ai mà chẳng cộng tác được: cùng quãng thời gian ấy, sựContinue reading “Nhượng Tống về Phạm Hồng Thái và Tâm Tâm xã”
Vàng và máu: một vị trí
Định mệnh trớ trêu, tôi lại trở thành người chiêu tuyết cho văn xuôi Thế Lữ. Trong thơ, Thế Lữ như thế nào? Ta hãy nhớ rằng bài “Nhớ rừng” mà ta biết ngày nay, một kiệt tác không thể chối cãi, đã được sửa hoàn toàn: “Nhớ rừng” trong Mấy vần thơ 1941 không phải “NhớContinue reading “Vàng và máu: một vị trí”
Khái Hưng vs Nguyễn Tuân
Năm 1946 Một nhà văn học sử độc đáo cần lấy riêng năm 1946 làm đối tượng khảo sát: không bao giờ văn chương Việt Nam có một năm đặc biệt hơn thế, một năm vô cùng thiếu vắng, nhưng chính là năm đầy tràn nhất. Luôn luôn văn chương có một điểm mốc củaContinue reading “Khái Hưng vs Nguyễn Tuân”
Tiểu luận thứ nhất về Tự Lực văn đoàn
Tự Lực văn đoàn, ngay từ đầu và trong suốt cuộc tồn tại (một cuộc tồn tại văn chương chóng mặt khủng khiếp), đồng nghĩa với sự quá đà. Một sự quá đà chưa từng có và không hề lặp lại. Sự quá đà ấy không chỉ nằm ở những đả kích, những vứt bỏContinue reading “Tiểu luận thứ nhất về Tự Lực văn đoàn”
Khái Hưng
Trong tất tật báo chí Việt Nam, mấy tờ này gây cho tôi nhiều cảm xúc nhất khi chạm tay vào: Phụ nữ tân văn, Ngày nay và Phong hóa. Nhưng không có gì sánh được với Phong hóa, tờ báo hoàn toàn nhất, vui nhất, dịu dàng nhất, dữ dằn nhất, tục tằn nhất, sáng sủa nhất, tăm tốiContinue reading “Khái Hưng”
Thế Lữ
1934-1935 là khoảng thời gian làm nên tên tuổi một người sẽ còn nổi tiếng rất lâu dài trong nền văn chương Việt Nam: Thế Lữ. Tập Mấy vần thơ này vẫn được coi là điểm mốc đầu tiên mạnh mẽ nhất của Thơ Mới (bản 1935 hiếm quá nên ở đây chỉ dùng tạm bản 1941).Continue reading “Thế Lữ”
Những câu chuyện rất là khác
Không chỉ văn chương thường xuyên phải nằm ở những đoạn khác, đến cả lịch sử, cái thứ tưởng chừng đâu “khách quan” và “công bằng”, lại cũng như vậy luôn. Lịch sử nên là một chốn “thanh hoa” (xem thêm ở đây và ở đây :p), nhưng tôi thấy lịch sử giống một cái bể phốt hơn . Gần nhưContinue reading “Những câu chuyện rất là khác”