(bài thứ năm trong loạt, bài thứ ba là bài này, viết như một phản ứng lại hiện tượng bỗng đâu xuất hiện một lúc lắm chuyên gia về Nabokov thế; giờ thì hiểu ra thêm: không phải bỗng dưng Nabokov xuất hiện, vì ngoài Nabokov thời Thanh Tâm Tuyền, thời này cần phải đọc NabokovContinue reading “Một kiểu khác, một dạng khác”
Tag Archives: ngoc-giao
Sách (LVI) sách nhỏ
sách nhỏ là sách khổ nhỏ, có báo khổ nhỏ thì cũng có sách khổ nhỏ Hà Nội những năm 50 của thế kỷ trước: sau quyển sách này, Văn Tâm (ông con rể của Cao Xuân Huy) dính trường văn trận bút suốt vài chục năm, có lẽ nhờ thế mà trở thành mộtContinue reading “Sách (LVI) sách nhỏ”
Thêm sách
Mấy tháng hè trời thì nắng rực rỡ nhưng ấy lại chính là mùa chết của sách vở ở Việt Nam. Tại các nước khác sách vở mùa hè vẫn bán được vì anh em và nhất là chị em hay mua sách cầm đi du lịch, nằm trên bãi biển mà đọc. Người ViệtContinue reading “Thêm sách”
Ngọc Giao viết về xe lửa
với rất nhiều tác phẩm của Ngọc Giao in lại trong thời gian vừa qua, cộng một số di cảo, ta đã có thể thấy ông đích thực là một nhà văn đặc biệt, một nhà văn lớn “Những ngày xa xưa, ai đã từng xuôi ngược trong những chuyến đi gần đi xa, trênContinue reading “Ngọc Giao viết về xe lửa”
01. Họ gọi nhau là bạn
Mở thêm một mục mới, để cho thấy một cách cụ thể báo chí Việt Nam ngày nay đã phỉ nhổ như thế nào vào lịch sử báo chí từng có. ——————- Đó là một thời đã xa. Lúc đó, các tờ báo đầu tiên của lịch sử Việt Nam và lịch sử Quốc NgữContinue reading “01. Họ gọi nhau là bạn”
Không vội
Đọc thấy câu “Tôi còn nói nhiều về Thơ nữa. Không vội, tôi mới 28 tuổi” của Trần Dần trích từ Nhật ký Trần Dần, 1954, đoạn mở đầu bằng “Vào chiến tranh, tôi muốn thơ tôi thế nào?” đặt ở đầu Đi! Đây Việt Bắc! (hùng ca – lụa, 1957), in lại năm nay (Nhã NamContinue reading “Không vội”