Văn chương và im lặng

Văn chương Việt Nam 25 năm vừa qua là phiên bản nhiệt đới gió mùa của câu văn khét tiếng của Adorno: “Còn làm thơ sau Auschwitz thì thật man rợ”. Không phải ngay sau 1975, mà dường như có khoảng chờ đợi mười lăm năm, quãng mười lăm năm để mọi thứ chất độcContinue reading “Văn chương và im lặng”

hong

đương lúc mong manh vừa qua cơn vật vã nồm và chỉ dám rón rén nghĩ đến những động từ rất nhẹ nhàng, ví dụ như “hong” thì dân cái miền chẳng biết gì đến các hiện tượng kỳ bí như nấm mọc trong nhà sau một đêm hay sàn nhà phập phồng thở, rịn ra nước,Continue reading “hong”

Đảo: hổn hển hay không hổn hển

Tập truyện Đảo của Nguyễn Ngọc Tư gồm toàn những thứ rất khó viết, vì nó viết về các cảm giác. “Hổn hển hay không hổn hển” là sự tình rối bời của người vợ khi làm tình với chồng, trong truyện “Xác bụi”: hổn hển thì chồng vui, nhưng không hổn hển thì người tình cũContinue reading “Đảo: hổn hển hay không hổn hển”

Từ điển và Thế giới

Borges từng viết rất nhiều về thư viện-mê cung, thư viện như một cách hình dung về thế giới. Ông còn viết không ít, lấy cảm hứng rất nhiều từ những quyển từ điển. Từ điển mô phỏng thế giới, nhưng đã xếp thành trật tự. Từ điển là một dạng thế giới song song:Continue reading “Từ điển và Thế giới”

thơ đi ở trong thơ

hai mươi nghìn năm rồi mới đi làm thơ chấm bước chân đivề phía những chân trời lỗiủ ê gìnhững củi lửa thành tàn tro nuốiđoạn đường chưa qua tóc khói ngực lạnh những tàn phai dứtngã nắngngả hẳn vào hiu quạnhtrên sườn núi Hiệu Oanh ———– Rất là muốn lén lút tự tiện inContinue reading “thơ đi ở trong thơ”

Đỏ: Sơ kết

Trùng dịp sơ kết học kỳ một ở các trường, tôi cũng muốn sơ kết tình hình xuất hiện cuốn Đỏ của Nguyễn Dương Quỳnh, debut đầu tiên của tôi. Trước tiên là trong một bài viết của Nguyễn Vĩnh Nguyên trên tờ Sài Gòn tiếp thị. Nhà văn Nguyễn Ngọc Tư nhanh chóng miêu tả Đỏ như một bộ phim,Continue reading “Đỏ: Sơ kết”

(Sông của Nguyễn Ngọc Tư) Từa tựa sự thật

Các bạn fan của Nguyễn Ngọc Tư đừng vội ngại :p Với một “tâm trạng […] bở như dưa gang chín rục” và bầu khí quyển đượm “mùi rầu rĩ” (tr. 18), Ân bỏ thành phố bước vào cuộc hành trình bất định ngược con sông bất định tên là “Di”, và với Sông, Nguyễn NgọcContinue reading “(Sông của Nguyễn Ngọc Tư) Từa tựa sự thật”