Chỉ có duy nhất một thứ, là văn chương, thực sự dạy được cho chúng ta về thất bại. Nhiều người nghĩ cũng làm được việc ấy là tôn giáo, hay nói đúng hơn là cái mà người ta hay gọi là “tu tập”, nhưng tôi cho nghĩ thế là sai. Càng ngày tôi càngContinue reading “Muốn thất bại”
Tag Archives: nguyen-tuan
Từ một khoảng cách khác
Thời điểm cuối thập niên 80 đầu thập niên 90 tại Việt Nam (tôi đã trở đi trở lại cái thời điểm này, và tôi nghĩ sẽ còn trở lại nhiều lần nữa) sở dĩ như thế (một “cuộc trở lại” lớn của nhiều giá trị văn chương “tiền chiến”, nhưng là một cuộc trở lại cóContinue reading “Từ một khoảng cách khác”
Hoàng Đạo Thúy
Đây là ấn bản lần ba, năm 1945, và vẫn là nhà xuất bản Thời đại giống như lần đầu Hoàng Đạo Thúy là một nhân vật trọng yếu của đoạn lịch sử thật ra giờ đây vẫn gần như chưa được biết một cách tường tận: 1940-1945, nhưng đây chính là thời điểm rấtContinue reading “Hoàng Đạo Thúy”
Chateaubriand
nếu ai còn nhớ (chắc chẳng ai còn nhớ), Tạ Chí Đại Trường đã có lúc có ý định đặt tên cho “hồi ký đi cải tạo” của mình theo Mémoires d’outre-tombe (Hồi ký bên kia nấm mồ) của Chateaubriand; cuối cùng thì cuốn sách ấy của Tạ Chí Đại Trường đã tên là Một khoảnh Việt NamContinue reading “Chateaubriand”
Sách mới (4)
Nhân vật đầu tiên, Charles de Gaulle: Đây là tập một, tên gốc là L’Appel; tập hai tên là L’Unité, về giai đoạn 1942-1944 và tập ba tên là Le Salut, giai đoạn 1944-1946; rất hiếm khi ta có một tác giả vần “ồn” xuất hiện như thế này; một nhà văn Pháp nào đó tôi quên mấtContinue reading “Sách mới (4)”
Nhân một cái giải thưởng
Yên tâm, tôi sẽ không bình luận gì về một cái giải thưởng vừa mới trao đâu :p thật ra tôi ở cách xa những câu chuyện ấy lắm rồi. Lại vừa có một giải thưởng mới được loan là sẽ trao trong tương lai. Tôi cũng chẳng muốn bình luận, nhưng vẫn thấy ngứaContinue reading “Nhân một cái giải thưởng”
Vùng đất lạnh
Câu chuyện về Võ Phiến sẽ còn dài. Đọc một vòng, tôi càng thấy rõ hơn, văn chương thực chất là một cái bẫy. Phải tự đặt câu hỏi chứ: tại sao cả Tô Hoài lẫn Võ Phiến đều gắn vào với Nguyễn Tuân? Trả lời được thì sẽ hiểu được rất nhiều điều. Ở Tô Hoài, sựContinue reading “Vùng đất lạnh”
Võ Phiến đêm thu trăng sáng
Trước đến nay, tôi vẫn hay nghĩ: miền Bắc có Nguyễn Khải, miền Nam có Võ Phiến. Hình như cũng có rất nhiều người thấy Võ Phiến và Nguyễn Khải rất gần nhau, là tương ứng hai miền của một mẫu nhà văn. Nhưng rất gần đây thì tôi chợt nhận ra: Võ Phiến chínhContinue reading “Võ Phiến đêm thu trăng sáng”
Con đường Nguyễn Du
Ta hãy bước vào một vùng trời khác. Vùng trời của “trăm năm trong cõi người ta”. Câu thơ ấy tột cùng đơn giản, nhưng cứ nghĩ kỹ thêm, đến một lúc, ta nhận ra dường như đã không thực sự hiểu nó, và nghĩ thêm nữa, thêm thật nhiều nữa, có vẻ như taContinue reading “Con đường Nguyễn Du”
Đinh Hùng và Nguyễn Du
Không chỉ Phạm Văn Diêu, như lần trước tôi đã nói, từng đặt trọng tâm vào Kim Trọng. Một giả thuyết tồn tại xưa nay là chữ Thanh+Tâm (Thanh Tâm Tài Nhân hay Thanh Tâm Tài Tử) thành chữ “tình”, chữ Kim+Trọng thành “chung”, cộng lại thành “chung tình”, rồi thì Kim Trọng là hóa thân củaContinue reading “Đinh Hùng và Nguyễn Du”