Văn chương miền Nam: tờ Tin sách

Về tờ tạp chí này, cơ quan ngôn luận (về cơ bản là nguyệt san) của “Trung tâm Văn bút Việt Nam”, nhiều tính chất của nó, rất dễ tìm hiểu. Điều mà tôi thấy đáng nói hơn cả là những chuyện chẳng phải không tương tự từng xảy ra vào năm 1945 thì đếnContinue reading “Văn chương miền Nam: tờ Tin sách”

Đà Lạt, et j’entends siffler le train

Cuốn sách mới của Nguyễn Vĩnh Nguyên: (về Nguyễn Vĩnh Nguyên, xem thêm ở kia và ở kia) Đà Lạt, trong cảm tưởng của tôi, là chốn ở giữa, một nơi trung tính, cái chốn rất hữu hiệu để dung hòa sự hoa lá cành lắm lúc quá đà của người Huế, sự xô bồ đặc trưng Sài Gòn.Continue reading “Đà Lạt, et j’entends siffler le train”

Con đường sáng

Hoàng Đạo Nguyễn Tường Long chắc chắn là một trong vài nhân vật văn chương Việt Nam khó nhìn nhận nhất của thế kỷ 20. Đây cũng là người chứa đựng nhiều bí ẩn nhất trong số những người anh em nổi tiếng nhà Nguyễn Tường. Con đường sáng, tiểu thuyết, ấn bản đầu của nhàContinue reading “Con đường sáng”

Tiểu luận thứ tư về Tự Lực văn đoàn

Người Nguyễn Tường thứ tư tên là Tư: Nguyễn Tường Tư, về sau đổi thành Nguyễn Tường Long (Thạch Lam thì từ Nguyễn Tường Vinh đổi ra Nguyễn Tường Lân). Đây là Tứ Ly, và đây cũng là Hoàng Đạo. Hồ Hữu Tường, trong quãng thời gian lưu lạc Hà Nội năm 1945-1946, từng ghi lại,Continue reading “Tiểu luận thứ tư về Tự Lực văn đoàn”

Tiểu luận thứ ba về Tự Lực văn đoàn

Tại sao khi các nhà văn trẻ mãnh liệt nhất muốn chôn vùi một thứ gì đó, nhất định họ chỉ có thể nhìn thấy khả năng chôn Tự Lực văn đoàn? Tại sao cả Thanh Tâm Tuyền lẫn Trần Dần, vào thời điểm ý chí văn chương của họ bộc phát bùng nổ, đều, từ hai địa điểm, chú mục vào cùng mộtContinue reading “Tiểu luận thứ ba về Tự Lực văn đoàn”

Vòng tròn Dương Nghiễm Mậu

Dương Nghiễm Mậu là người cuối cùng của một nhóm rất nhỏ – chỉ có ba người – gồm Khái Hưng, Nhượng Tống và Dương Nghiễm Mậu. Sự cách nhau về thời gian giữa hai người trước và người thứ ba không có mấy ý nghĩa, mà ý nghĩa nằm ở chỗ họ là mộtContinue reading “Vòng tròn Dương Nghiễm Mậu”

Tiểu luận thứ hai về Tự Lực văn đoàn

sơ thảo: bước chân của Nhất Linh Cách đây mấy tháng, đi dự một buổi thuyết trình vì trách nhiệm, tôi lơ đãng như vốn dĩ vẫn toàn lơ đãng, cho đến lúc chợt nhận ra mắt tôi không rời được mấy dòng chữ chiếu trên tấm bảng, giống như một ma trận: 1925-19321932-19391939-1945 SuyContinue reading “Tiểu luận thứ hai về Tự Lực văn đoàn”

Trọng Lang

Ô, một khi bắt tay vào việc, tôi không bỏ qua bất kỳ một góc khuất nào đâu. Kể từ khi biết là mình phải vẽ ra hình ảnh văn chương Việt Nam, không một cái gì mà tôi không từng chạm đến. Kể cả Trọng Lang, tác giả của một thứ văn chương phải nóiContinue reading “Trọng Lang”