Nhượng Tống, Phan Du, Trương Chính

cuối năm 2008, tôi bắt đầu thấy mình quan tâm đến nhân vật văn chương Việt Nam đầu tiên, Nguyễn Công Trứ; tất nhiên, sự đọc của tôi trước đó từng dẫn tôi tới nhiều nhà văn Việt Nam khác, nhưng tôi cũng không muốn lặp lại câu chuyện về cái sự đọc mọi thứContinue reading “Nhượng Tống, Phan Du, Trương Chính”

Vòng tròn Dương Nghiễm Mậu

Dương Nghiễm Mậu là người cuối cùng của một nhóm rất nhỏ – chỉ có ba người – gồm Khái Hưng, Nhượng Tống và Dương Nghiễm Mậu. Sự cách nhau về thời gian giữa hai người trước và người thứ ba không có mấy ý nghĩa, mà ý nghĩa nằm ở chỗ họ là mộtContinue reading “Vòng tròn Dương Nghiễm Mậu”

Khái Hưng ngoài Phong hóa, Ngày nay

Tôi từng (vài lần) nói đến chuyện, không dễ tìm dấu vết của Khái Hưng ngoài Phong hóa, Ngày nay (cũng như An Nam xuất bản cục và nhà xuất bản Đời nay), đặc biệt là Khái Hưng của giai đoạn “tiền Phong hóa“. Ai cũng thấy ngay là ở tuổi của Khái Hưng khi Phong hóa khởi động, với mộtContinue reading “Khái Hưng ngoài Phong hóa, Ngày nay”

Nhượng Tống về Hồ Văn Mịch

Cũng như bài báo về Phó Đức Chính (xem ở kia), Nhượng Tống viết và đăng báo về Hồ Văn Mịch vào năm 1946. Đọc đoạn cuối bài, có thể thấy rằng Nhượng Tống được thả khỏi Côn Đảo vào năm 1933, nghĩa là chi tiết Nhượng Tống được tha năm 1936 trong tất cả tiểu sử NhượngContinue reading “Nhượng Tống về Hồ Văn Mịch”

Tiểu luận thứ hai về Tự Lực văn đoàn

sơ thảo: bước chân của Nhất Linh Cách đây mấy tháng, đi dự một buổi thuyết trình vì trách nhiệm, tôi lơ đãng như vốn dĩ vẫn toàn lơ đãng, cho đến lúc chợt nhận ra mắt tôi không rời được mấy dòng chữ chiếu trên tấm bảng, giống như một ma trận: 1925-19321932-19391939-1945 SuyContinue reading “Tiểu luận thứ hai về Tự Lực văn đoàn”

Nhượng Tống dịch Ngọc lê hồn

Nhượng Tống dịch Ngọc lê hồn, dưới nhan đề tiếng Việt Dưới hoa (xem ở đây), xứng đáng được xem là một trong những “ca” đặc biệt nhất trong toàn bộ lịch sử dịch thuật Việt Nam. Ở trong lĩnh vực này (cũng như ở trường hợp Kim Bình Mai, xem ở đây; lần ấy, chỉ vì nhắc đến Kim Bình Mai màContinue reading “Nhượng Tống dịch Ngọc lê hồn”

Phan Văn Hùm

Vương Dương Minh, ấn bản 1944: Phật giáo triết học, bản nhì, 1943: Hai tác phẩm nữa của Phan Văn Hùm: (hai bức ảnh trên đây là sản phẩm của một cuộc giao dịch không thành công nghĩa là chỉ có ảnh thôi, chứ sách thì chưa đụng được vào huhu) Nhưng, liên quan chặtContinue reading “Phan Văn Hùm”

Meaulnes và Lương Ngọc

Năm 1937, tận năm 1937, Jean Giraudoux, một nhà văn lớn của nước Pháp, một trong rất ít người cùng thời từng khiến Marcel Proust hoảng hốt, vẫn còn viết, trong một bài báo, rằng đại ý ông ấy tự coi mình là một “petit Meaulnes”. Mỗi khi có một tác phẩm văn chương lớnContinue reading “Meaulnes và Lương Ngọc”

Trọng Lang

Ô, một khi bắt tay vào việc, tôi không bỏ qua bất kỳ một góc khuất nào đâu. Kể từ khi biết là mình phải vẽ ra hình ảnh văn chương Việt Nam, không một cái gì mà tôi không từng chạm đến. Kể cả Trọng Lang, tác giả của một thứ văn chương phải nóiContinue reading “Trọng Lang”

Trần Đức Thảo

Đợi mãi không thấy đâu, suốt từ năm ngoái qua năm nay (xem ở đây), tôi chán rồi. Tôi sẽ nói trước luôn, và sẽ không trở lại chuyện này nữa. Tôi chỉ nói đúng một điều duy nhất: ý nghĩa sự tồn tại của Trần Đức Thảo. Trần Đức Thảo tồn tại chỉ để nóiContinue reading “Trần Đức Thảo”