Cho anh khóc bằng

Tháng Chạp năm 1956, Thanh Tâm Tuyền, một trong những nhà thơ lớn nhất của toàn bộ lịch sử Việt Nam, viết bài thơ “Hãy cho anh khóc bằng mắt em những cuộc tình duyên Budapest”, bài thơ sẽ được in trong tập thơ huyền thoại Mặt trời tìm thấy, 1964: Cũng trong tập thơ này, ThanhContinue reading “Cho anh khóc bằng”

Tiểu luận thứ ba về Tự Lực văn đoàn

Tại sao khi các nhà văn trẻ mãnh liệt nhất muốn chôn vùi một thứ gì đó, nhất định họ chỉ có thể nhìn thấy khả năng chôn Tự Lực văn đoàn? Tại sao cả Thanh Tâm Tuyền lẫn Trần Dần, vào thời điểm ý chí văn chương của họ bộc phát bùng nổ, đều, từ hai địa điểm, chú mục vào cùng mộtContinue reading “Tiểu luận thứ ba về Tự Lực văn đoàn”

Vòng tròn Dương Nghiễm Mậu

Dương Nghiễm Mậu là người cuối cùng của một nhóm rất nhỏ – chỉ có ba người – gồm Khái Hưng, Nhượng Tống và Dương Nghiễm Mậu. Sự cách nhau về thời gian giữa hai người trước và người thứ ba không có mấy ý nghĩa, mà ý nghĩa nằm ở chỗ họ là mộtContinue reading “Vòng tròn Dương Nghiễm Mậu”

Thơ: bi ca và trí tuệ

Tập thơ này: là một trong ba tập thơ lớn nhất của miền Nam trước 1975, hai tập còn lại là Mưa nguồn của Bùi Giáng và Chiến tranh Việt Nam và tôi của Nguyễn Bắc Sơn (xem thêm ở đây) Mặt trời tìm thấy còn hơn Tôi không còn cô độc nhiều. Hôm trước đang nói dở câu chuyện về “bi ca” tứcContinue reading “Thơ: bi ca và trí tuệ”

Văn chương miền Nam: boléro

xem thêm ở đây tôi thuộc chính vào cái thế hệ mới chín, mười tuổi đã suốt ngày nghe “trong khói súng xây thành, mắt quầng thâm mất ngủ, tàn đêm khói lửa”, “Tây Ninh nắng nung người mà trận địa thì loang máu tươi”, “thằng bé âm thầm đi vào ngõ nhỏ”, “chiều mưa biênContinue reading “Văn chương miền Nam: boléro”

Văn chương miền Nam: giữa chừng

Văn chương miền Nam đứng khựng lại giữa chừng, giữa đà bay của một con chim tuyệt đẹp, một “cú bay thảng thốt tuyệt mỹ”. Lần duy nhất, ta có cả một nền văn chương giống như hóa thạch trong hổ phách. Trước một hóa thạch hổ phách, người ta nên làm gì? Nên hiểu vềContinue reading “Văn chương miền Nam: giữa chừng”

Rất nhiều thơ, quá nhiều thơ

Có thể có một thái độ nào đối với thơ, ở trong hoàn cảnh Việt Nam? Kể từ ngày nhận ra là cần phải khinh bỉ thơ, cần phải nuôi dưỡng một niềm khinh bỉ đích thực về phía thơ, tuyệt giao với niềm hứng khởi ca hát nhảy múa của thơ, tôi mới bắt đầu thấyContinue reading “Rất nhiều thơ, quá nhiều thơ”

Con đường Nguyễn Du

Ta hãy bước vào một vùng trời khác. Vùng trời của “trăm năm trong cõi người ta”. Câu thơ ấy tột cùng đơn giản, nhưng cứ nghĩ kỹ thêm, đến một lúc, ta nhận ra dường như đã không thực sự hiểu nó, và nghĩ thêm nữa, thêm thật nhiều nữa, có vẻ như taContinue reading “Con đường Nguyễn Du”

Đinh Hùng và Nguyễn Du

Không chỉ Phạm Văn Diêu, như lần trước tôi đã nói, từng đặt trọng tâm vào Kim Trọng. Một giả thuyết tồn tại xưa nay là chữ Thanh+Tâm (Thanh Tâm Tài Nhân hay Thanh Tâm Tài Tử) thành chữ “tình”, chữ Kim+Trọng thành “chung”, cộng lại thành “chung tình”, rồi thì Kim Trọng là hóa thân củaContinue reading “Đinh Hùng và Nguyễn Du”