Đinh Hùng: Tiếng ca bộ lạc (II)

Đinh Hùng vẫn chưa được biết đến nhiều: kể cả các nhà nghiên cứu nhiều cảm tình với Đinh Hùng (không đông) chủ yếu chỉ phân tích thơ Đinh Hùng trong hai tập, Mê hồn ca và Đường vào tình sử. Nhưng sự nghiệp thơ của Đinh Hùng không chỉ gồm hai tập ấy, mà còn tập Tiếng ca bộContinue reading “Đinh Hùng: Tiếng ca bộ lạc (II)”

Đinh Hùng: Tiếng ca bộ lạc (I)

Đinh Hùng vẫn chưa được biết đến nhiều: kể cả các nhà nghiên cứu nhiều cảm tình với Đinh Hùng (không đông) chủ yếu chỉ phân tích thơ Đinh Hùng trong hai tập, Mê hồn ca và Đường vào tình sử. Nhưng sự nghiệp thơ của Đinh Hùng không chỉ gồm hai tập ấy, mà còn tập Tiếng ca bộContinue reading “Đinh Hùng: Tiếng ca bộ lạc (I)”

Đinh Hùng

Đinh Hùng có lẽ là nhà thơ Việt Nam khó bình luận nhất. Trông thấy ta, cả cõi đời kinh hãiDòng sông con nép cạnh núi biên thùyĐường châu thành quằn quại dưới chân điXao động hết loài cỏ hoa đồng nộiNgười và vật nhìn ta không dám nóiChân lảng xa, từng cặp mắt eContinue reading “Đinh Hùng”

Lửa Thiêng: Một kinh nghiệm đọc thơ (mới)

“Lửa. – Lửa là vật chất hân hoan, biến thành một niềm tín mộ. Phải chăng lửa là nơi vật chất và tinh thần phân tranh, là nơi đất đá vô tri vì một niềm phấn khởi đã được có linh hồn? Lửa: đó là kinh cầu tự của toàn Vũ trụ từ buổi sơContinue reading “Lửa Thiêng: Một kinh nghiệm đọc thơ (mới)”

Huy Cận: Lửa Thiêng

Huy Cận: Lửa thiêng 1940 và Kinh cầu tự 1942: Trước 1945, tiểu thuyết gia lớn là ai? là Khái Hưng (chứ không phải Vũ Trọng Phụng). Còn nhà thơ lớn là ai? là Huy Cận. Quá khứ Quốc Dân đảng không làm Khái Hưng tự dưng lớn, tương lai Cộng sản không làm Huy Cận bỗng nhiên nhỏ.Continue reading “Huy Cận: Lửa Thiêng”

[tiện bút] Sáng Chủ nhật thời bình đưa hai con trai đi cắt tóc nhớ đến mấy câu thơ của Nguyễn Bắc Sơn

Hớt tóc cạo râu là chuyện nhỏ Ba nghìn thế giới cũng chưa to(Nguyễn Bắc Sơn) Thời tiết Hà Nội tệ hại thật, đợi mãi đến gần giữa tháng Năm mới có một Chủ nhật nắng đẹp (tức là Chủ nhật tuần trước) để đưa hai ông con trai đi cắt tóc. Cô thợ cắtContinue reading “[tiện bút] Sáng Chủ nhật thời bình đưa hai con trai đi cắt tóc nhớ đến mấy câu thơ của Nguyễn Bắc Sơn”