Những nhà thơ trở lại

Cái mệnh đề “Việt Nam một cường quốc thơ” mới xuất hiện nhưng có vẻ đã được số đông ngầm thừa nhận trong sự hân hoan chung, tuy nhiên cái mệnh đề ấy có vẻ chông chênh, khó đứng vững nếu nhìn vào cách “cường quốc thơ” đối xử với một số nhà thơ củaContinue reading “Những nhà thơ trở lại”

đã tới, đã thấy, đã thua

Chuyện “hơi ngắn” (hụt hơi) và “hơi dài” (tràng giang đại hải với sản phẩm nặng đến cả yến) của các nhà văn, trên chuyên mục này tôi từng bàn đến, mà vẫn canh cánh trong lòng vì chưa đi đủ các trường độ của hơi thở. Vấn đề hơi thở thực là phong phú hơn nhiều người nghĩ,Continue reading “đã tới, đã thấy, đã thua”

chiếc áo sơ mi khoác hờ lên bóng đêm/là anh đấy

Nguyễn Bình Phương đang trên con đường trở thành một tác giả cult, trong khi một số tác giả khác cố mãi mới đến mức độ cute (tập thể dục chơi bời chữ nghĩa ăn mừng nắng đã trở lại, rốt cuộc :p), một nhà văn của nhà văn đích thực. Điều này để bao giờ có nhiều thời gianContinue reading “chiếc áo sơ mi khoác hờ lên bóng đêm/là anh đấy”

Bùi Giáng không điên không tỉnh

Trong thơ của miền Nam trước 1975, người ta hay xếp Bùi Giáng cạnh Phạm Công Thiện, nhưng theo tôi người cần đặt cạnh Bùi Giáng là Thanh Tâm Tuyền, để thấy rằng thơ miền Nam hồi đó có những antipode đến mức thế nào. Ở đây không chỉ là chuyện tự do tư tưởngContinue reading “Bùi Giáng không điên không tỉnh”

Sách (XXII) Lại bất ngờ

Một người bạn đại cao thủ trong giới sưu tầm sách Việt Nam (tôi không phải là nhà sưu tầm đâu nhá, hoặc nếu có thì cũng chỉ là một tay mơ thôi) mới gửi cho xem ảnh bìa một quyển sách rất là choáng nhá. Mạn phép post lên đây để xem ai cóContinue reading “Sách (XXII) Lại bất ngờ”

Cười lên sặc sỡ

Trong tập Liên đêm mặt trời tìm thấy câu thơ này rất đặc biệt: “cười lên sặc sỡ”, trong đoạn Tôi chờ đợicười lên sặc sỡla qua mái ngóithành phố đồng ruộngbấu lấy tim tôithành nhịp thởngõ cụt đường làng cỏ hoa cống rãnhcây già đá sỏi bùn nước mặn nồngchảy máutiếng kêu.(“Bài ngợi ca tình yêu”)Continue reading “Cười lên sặc sỡ”

Từ đâu đến?

Vừa mới có một bạn đề nghị tặng tôi Tự do đầu tiên và tự do cuối cùng làm tôi nhớ đến Phạm Công Thiện, nhớ lắm í:) Không nhớ những hố thẳm và tư tưởng, bùng vỡ và rắn, mà nhớ Mặt trời không bao giờ có thực, tập thơ-văn xuôi do An Tiêm xuất bản vàoContinue reading “Từ đâu đến?”