Nốt phần còn lại của vở kịch thơ Vân Muội. Hồi thứ ba: HỒI THỨ III Vẫn cảnh cũ. Thời gian: gần nửa đêm. Hoàng Lang ngồi một mình. Ánh nến ủ rũ. Trên bàn một chiếc hộp mở nắp để lộ một chiếc thoi dệt, một chiếc lược. Bên cạnh có gấp một đôi mặtContinue reading “Vũ Hoàng Chương: Vân Muội (4)”
Tag Archives: vu-hoang-chuong
Vũ Hoàng Chương: Vân Muội (3)
Hồi thứ hai của vở kịch thơ Vân Muội. Ở hồi này, Liêu Trai chí dị đã được nhắc thẳng đến: “Như ở truyện Liêu Trai, nàng chợt hiện/Như một gái Hồ Ly, nàng chợt biến”. Nhưng không chỉ có vậy, mở đầu ta thấy người bạn Vương Sinh của Hoàng Lang ngâm “Quế trạo hề lan tương/KíchContinue reading “Vũ Hoàng Chương: Vân Muội (3)”
Vũ Hoàng Chương: Vân Muội (2)
Đoạn sau đây bắt đầu cho thấy tính chất Liêu Trai của Vũ Hoàng Chương thuở ấy. Tập Vân Muội 1960 này, cũng như rất nhiều tập thơ khác của Vũ Hoàng Chương, có sự tham gia rất lớn của Đinh Hùng về mặt hình ảnh (trình bày, vẽ bìa vân vân và vân vân). Sự gần gũi giữaContinue reading “Vũ Hoàng Chương: Vân Muội (2)”
Vũ Hoàng Chương: Vân Muội (1)
Vân Muội là một tác phẩm rất đặc biệt của Vũ Hoàng Chương. Tôi thấy rất ngạc nhiên vì tìm trên mạng không thấy có vở kịch thơ này. Thật ra, tôi thấy làm mừng vì thấy rõ ràng không phải trên mạng có mọi thứ. Thật là bổ ích và đầy an ủi vì InternetContinue reading “Vũ Hoàng Chương: Vân Muội (1)”
Rất nhiều thơ, quá nhiều thơ
Có thể có một thái độ nào đối với thơ, ở trong hoàn cảnh Việt Nam? Kể từ ngày nhận ra là cần phải khinh bỉ thơ, cần phải nuôi dưỡng một niềm khinh bỉ đích thực về phía thơ, tuyệt giao với niềm hứng khởi ca hát nhảy múa của thơ, tôi mới bắt đầu thấyContinue reading “Rất nhiều thơ, quá nhiều thơ”
Nhất Linh và tôi
Đây là câu chuyện về một món nợ văn tự, một món nợ bút mực. Năm ấy, cách đây chừng một thập kỷ tròn, khi nhận ra mình cần một cái tên cho một số mục đích sử dụng, tôi đã đi đến “Nhị Linh” một cách quá mức nhẹ dạ. Tất nhiên lúc ấy tôiContinue reading “Nhất Linh và tôi”
Con đường Nguyễn Du
Ta hãy bước vào một vùng trời khác. Vùng trời của “trăm năm trong cõi người ta”. Câu thơ ấy tột cùng đơn giản, nhưng cứ nghĩ kỹ thêm, đến một lúc, ta nhận ra dường như đã không thực sự hiểu nó, và nghĩ thêm nữa, thêm thật nhiều nữa, có vẻ như taContinue reading “Con đường Nguyễn Du”
Đinh Hùng và Nguyễn Du
Không chỉ Phạm Văn Diêu, như lần trước tôi đã nói, từng đặt trọng tâm vào Kim Trọng. Một giả thuyết tồn tại xưa nay là chữ Thanh+Tâm (Thanh Tâm Tài Nhân hay Thanh Tâm Tài Tử) thành chữ “tình”, chữ Kim+Trọng thành “chung”, cộng lại thành “chung tình”, rồi thì Kim Trọng là hóa thân củaContinue reading “Đinh Hùng và Nguyễn Du”
Tô Hoài kể chuyện (3)
Giờ, giỗ lễ xong rồi, ta đã có thể nói sâu vào văn chương Tô Hoài. Đọc đi đọc lại Cát bụi chân ai, chẳng biết đến lần thứ mấy, tôi bỗng nhận ra, mình đúng là có mắt như mù, Cát bụi chân ai hấp dẫn một cách lạ thường như vậy chính là vì ở nó,Continue reading “Tô Hoài kể chuyện (3)”
Khái Hưng vs Nguyễn Tuân
Năm 1946 Một nhà văn học sử độc đáo cần lấy riêng năm 1946 làm đối tượng khảo sát: không bao giờ văn chương Việt Nam có một năm đặc biệt hơn thế, một năm vô cùng thiếu vắng, nhưng chính là năm đầy tràn nhất. Luôn luôn văn chương có một điểm mốc củaContinue reading “Khái Hưng vs Nguyễn Tuân”