Trương Chính đặt trong so sánh với Hoài Thanh, nhìn từ hiện tại, với tất tật kiên nhẫn trộn cùng chán ngán, cũng giống như mấy mối tương quan kỳ cục khác: cũng như Vũ Trọng Phụng được coi trọng trong khi Khái Hưng bị lãng quên, Xuân Diệu chứ không phải Đinh Hùng được coi là nhà thơContinue reading “Trương Chính về Nguyên Hồng”
Tag Archives: vu-trong-phung
Tôn sùng sự trung bình
Dẫu sự yêu mến đối với thơ của Xuân Quỳnh (sự yêu mến mà rất có thể tôi cũng có góp phần) có lớn đến đâu, thì vẫn cần phải thấy rằng Xuân Quỳnh không viết ra được một thứ thơ lớn. Yêu quý người nào đến đâu thì cũng không thể vì thế màContinue reading “Tôn sùng sự trung bình”
EFEO, XII
dưới đây là những ấn phẩm thể hiện những gì chính yếu mà EFEO làm được trong nghiên cứu về Việt Nam từ thập niên 90 cho đến nay, 12 ấn phẩm có đánh số, với số XI và XII mới ra: chi tiết hơn: ngoài loạt trên đây, còn có một số thuộc loạiContinue reading “EFEO, XII”
Văn chương miền Nam: giữa chừng
Văn chương miền Nam đứng khựng lại giữa chừng, giữa đà bay của một con chim tuyệt đẹp, một “cú bay thảng thốt tuyệt mỹ”. Lần duy nhất, ta có cả một nền văn chương giống như hóa thạch trong hổ phách. Trước một hóa thạch hổ phách, người ta nên làm gì? Nên hiểu vềContinue reading “Văn chương miền Nam: giữa chừng”
một quyển sách
một quyển sách rất bình thường thôi, nhưng nó làm tôi nghĩ đến bao nhiêu điều một quyển sách cũ sì, chẳng có gì đặc biệt: (dường như đây là ấn bản đầu, 1935) nó làm tôi nghĩ đến Paul Hazard và người đồng chí thân thiết của Hazard, người mang cái tên còn kỳContinue reading “một quyển sách”
Trọng Lang
Ô, một khi bắt tay vào việc, tôi không bỏ qua bất kỳ một góc khuất nào đâu. Kể từ khi biết là mình phải vẽ ra hình ảnh văn chương Việt Nam, không một cái gì mà tôi không từng chạm đến. Kể cả Trọng Lang, tác giả của một thứ văn chương phải nóiContinue reading “Trọng Lang”
Tchya và Phổ thông bán nguyệt san
Mới đây tôi vừa bắt đầu nói đến Tchya, cuốn Ai hát giữa rừng khuya cũng mới in rồi, bây giờ ta nên đi sâu vào Tchya và một tờ báo rất đặc biệt liên quan chặt chẽ đến văn nghiệp của Tchya: Phổ thông bán nguyệt san.Tôi lại cũng hay tập trung vào Tự Lực văn đoàn, Phong hóa, NgàyContinue reading “Tchya và Phổ thông bán nguyệt san”
Đi tìm thời gian đã mất không phải là đi tìm thời gian đã mất
Cách đọc Đi tìm thời gian đã mất kém nhất là đồng hóa nó với nhan đề của nó, coi đó là một câu chuyện về sự thể “đi tìm thời gian đã mất”. Tác phẩm lớn đồng thời cũng có nhan đề lớn, nhan đề ấy là một yếu tố quan trọng làm nên tổng thể,Continue reading “Đi tìm thời gian đã mất không phải là đi tìm thời gian đã mất”
Thạch Lam và Nam Cao
Để có thể nhìn vào quá khứ, bắt “lịch sử” nói ra vài câu chuyện, buộc lòng ta phải có một số tưởng tượng, tưởng tượng ra những thứ không thể tưởng tượng. Nhìn qua, trông rất hao hao phương pháp mà trong kinh tế học người ta gọi là “lập mô hình”. Càng ngày,Continue reading “Thạch Lam và Nam Cao”
Tiểu luận thứ nhất về Tự Lực văn đoàn
Tự Lực văn đoàn, ngay từ đầu và trong suốt cuộc tồn tại (một cuộc tồn tại văn chương chóng mặt khủng khiếp), đồng nghĩa với sự quá đà. Một sự quá đà chưa từng có và không hề lặp lại. Sự quá đà ấy không chỉ nằm ở những đả kích, những vứt bỏContinue reading “Tiểu luận thứ nhất về Tự Lực văn đoàn”