Tác phẩm đầu tay của Vũ Trọng Phụng

Hơi khó ngờ vì tác phẩm đầu tay của Vũ Trọng Phụng lại là thơ. Nhưng cũng không hẳn khó ngờ, vì nhà văn vẫn thường khởi đầu bằng (ít nhất là mấy bài) thơ. Thông tin dựa thêm vào ở đây. Trang nhất tờ Phụ nữ tân văn đăng mấy bài này, số 62, 24/7/1930: Đây làContinue reading “Tác phẩm đầu tay của Vũ Trọng Phụng”

Những câu chuyện rất là khác

Không chỉ văn chương thường xuyên phải nằm ở những đoạn khác, đến cả lịch sử, cái thứ tưởng chừng đâu “khách quan” và “công bằng”, lại cũng như vậy luôn. Lịch sử nên là một chốn “thanh hoa” (xem thêm ở đây và ở đây :p), nhưng tôi thấy lịch sử giống một cái bể phốt hơn

. Gần nhưContinue reading “Những câu chuyện rất là khác”

Huy Cận: Lửa Thiêng

Huy Cận: Lửa thiêng 1940 và Kinh cầu tự 1942: Trước 1945, tiểu thuyết gia lớn là ai? là Khái Hưng (chứ không phải Vũ Trọng Phụng). Còn nhà thơ lớn là ai? là Huy Cận. Quá khứ Quốc Dân đảng không làm Khái Hưng tự dưng lớn, tương lai Cộng sản không làm Huy Cận bỗng nhiên nhỏ.Continue reading “Huy Cận: Lửa Thiêng”

Văn chương ấy mà

Đến tiểu thuyết Ba ngôi của người, nhà văn Nguyễn Việt Hà đã chính thức làm được một chuyện: Khẳng định sự cáo chung tệ hại của văn chương làm ra bởi các nhà văn Việt Nam sinh ra trong thập niên 60 của thế kỷ XX. Không phải tất cả các nhà văn thế hệContinue reading “Văn chương ấy mà”

Phê bình văn học Việt Nam trước 1945: lãng quên và tàn dư

Thời “tiền chiến” của văn chương Việt Nam, người ta thường cho đó là một giai đoạn rực rỡ, là cách mạng, là đỉnh cao. Nhưng với tôi, thời tiền chiến ấy là ngọn nguồn cho rất nhiều lãng quên, hiểu nhầm, và người ta luôn luôn có xu hướng nhìn nó rất méo mó.Continue reading “Phê bình văn học Việt Nam trước 1945: lãng quên và tàn dư”

Vũ Trọng Phụng trong lịch sử văn chương Việt Nam: một số nhìn nhận mới

“… trong văn chương tiền chiến khuôn mặt thời đại không phải chỉ có trong tác phẩm của Vũ Trọng Phụng, nó có mặt trong rất nhiều tác phẩm của nhiều tác giả, nhưng nó kết tinh, nó điển hình nhất trong tác phẩm của Vũ Trọng Phụng, nó điển hình đến độ vượt thoátContinue reading “Vũ Trọng Phụng trong lịch sử văn chương Việt Nam: một số nhìn nhận mới”

Trong cuộc đối đầu Nhất Linh Nguyễn Tường Tam-Thiên Hư Vũ Trọng Phụng

Hai mệnh đề sau đây trong rất nhiều năm là “đường lối sáng tác”, “đường lối văn chương” không được tuyên xưng chính thức nhưng được mặc nhiên thừa nhận rộng rãi: Thứ nhất là mệnh đề của Nam Cao: “Nghệ thuật không là ánh trăng lừa dối, không nên là ánh trăng lừa dối!Continue reading “Trong cuộc đối đầu Nhất Linh Nguyễn Tường Tam-Thiên Hư Vũ Trọng Phụng”

Nguyễn Bình Phương

Vũ Trọng Phụng, như tôi nói hôm trước, đúng là một ca cực kỳ khó, vì không biết phải “chạm” vào như thế nào, không phải vì đã có quá nhiều người thử sức (reference lớn nhất và thuộc hàng sớm sủa có lẽ là Văn Tâm – sau cuốn về Vũ Trọng Phụng và cuốnContinue reading “Nguyễn Bình Phương”

Vũ Trọng Phụng

Troll các bác nhiều quá rồi, mệt ghê :p giờ không troll nữa mà chuyển sang những cái vấn đề có tầm nghiêm túc và thời đại nhé. Vũ Trọng Phụng: thật ra thì có thể “sờ” vào Vũ Trọng Phụng như thế nào, thật ra thì bao nhiêu điều, cả núi bài viết, cuốnContinue reading “Vũ Trọng Phụng”

Sách (LVI) sách nhỏ

sách nhỏ là sách khổ nhỏ, có báo khổ nhỏ thì cũng có sách khổ nhỏ Hà Nội những năm 50 của thế kỷ trước: sau quyển sách này, Văn Tâm (ông con rể của Cao Xuân Huy) dính trường văn trận bút suốt vài chục năm, có lẽ nhờ thế mà trở thành mộtContinue reading “Sách (LVI) sách nhỏ”