Khái Hưng ngoài Phong hóa, Ngày nay

Tôi từng (vài lần) nói đến chuyện, không dễ tìm dấu vết của Khái Hưng ngoài Phong hóa, Ngày nay (cũng như An Nam xuất bản cục và nhà xuất bản Đời nay), đặc biệt là Khái Hưng của giai đoạn “tiền Phong hóa“. Ai cũng thấy ngay là ở tuổi của Khái Hưng khi Phong hóa khởi động, với mộtContinue reading “Khái Hưng ngoài Phong hóa, Ngày nay”

Về nỗi bất tiện khi bị sinh ra trên đời

“Về nỗi bất tiện khi bị sinh ra trên đời”: một nhan đề sách không thể tưởng tượng nổi, chỉ riêng mình nó thôi đã nói lên gần như mọi thứ về chúng ta, thậm chí còn chẳng thèm nói về chúng ta nữa. Người ta cứ gọi Cioran là một con người bi quanContinue reading “Về nỗi bất tiện khi bị sinh ra trên đời”

màu mắt

ba quyển sách này: là Gérard Genette ở dạng kết tinh nhất, nhắc rất nhiều đến Montaigne và bản thân những cuốn sách ấy cũng làm người ta nghĩ rất nhiều đến Montaigne ba cuốn sách này là đề tài một bài viết đáng nhớ của Antoine Compagnon, xem ở kia Genette là một lý thuyết giaContinue reading “màu mắt”

nỗi đau

Nhật ký của Kafka không phải nhật ký vĩ đại duy nhất trên đời trước kia tôi từng rất thích nhật ký của anh em Goncourt, của Paul Léautaud, đó là dạng nhật ký nhà văn cho ta biết Verlaine khi Léautaud còn trẻ trông như thế nào, văn nhân nào đái bậy bị Goncourt nhìnContinue reading “nỗi đau”

[tiện bút] vẩy

khó nhất trên đời không phải là nghĩ, mà khó nhất là không nghĩ: để chế nhạo Descartes, Paul Valéry bảo: “Có đôi khi tôi nghĩ, và có đôi khi tôi sống”: khi nghĩ, ta không sống, ta chỉ sống khi không nghĩ; điều này dẫn tới hệ quả là trên đời gần như khôngContinue reading “[tiện bút] vẩy”

Nhượng Tống về Hồ Văn Mịch

Cũng như bài báo về Phó Đức Chính (xem ở kia), Nhượng Tống viết và đăng báo về Hồ Văn Mịch vào năm 1946. Đọc đoạn cuối bài, có thể thấy rằng Nhượng Tống được thả khỏi Côn Đảo vào năm 1933, nghĩa là chi tiết Nhượng Tống được tha năm 1936 trong tất cả tiểu sử NhượngContinue reading “Nhượng Tống về Hồ Văn Mịch”

Michel Foucault (i)

khi những người cách đây mới mấy năm đầy nhiệt tình Foucault đã quay sang các đối tượng khác, những con mồi hấp dẫn hơn, béo hơn (và dĩ nhiên, dễ tiêu hóa hơn), khi mọi thứ đã lắng xuống, thời điểm thật lý tưởng để quay trở lại từ đầu, và qua đó cũng tránh cho MichelContinue reading “Michel Foucault (i)”