Đừng đọc

Sách ấy mà, đọc đâu có hay bằng không đọc, đó là ý kiến của Paul Valéry. Trong một cuốn sách khảo sát đọc bằng đường lối âm bản, tức là khảo sát đọc bằng sự không đọc, Pierre Bayard, sau chương một lấy ví dụ về nhân vật thủ thư trong Người không phẩm chất củaContinue reading “Đừng đọc”

Thạch Lam và Nam Cao

Để có thể nhìn vào quá khứ, bắt “lịch sử” nói ra vài câu chuyện, buộc lòng ta phải có một số tưởng tượng, tưởng tượng ra những thứ không thể tưởng tượng. Nhìn qua, trông rất hao hao phương pháp mà trong kinh tế học người ta gọi là “lập mô hình”. Càng ngày,Continue reading “Thạch Lam và Nam Cao”

Nabokov Ông hoàng đen tối

Còn bây giờ, đã đến lúc nói chuyện về Vladimir Nabokov. Không phải Lolita, mà là Nabokov. Câu chuyện Lolita đã xong xuôi lâu rồi. Trong quãng thời gian diễn ra “vụ Lolita“, một fiasco đích thực, tôi rất thích thú theo dõi một số khía cạnh, không phải mọi khía cạnh, chỉ những gì mà tôi quan tâm. Tôi rấtContinue reading “Nabokov Ông hoàng đen tối”

Đọc và đọc lại: Kafka

Không phải cái gì cũng thấy ngay được ở lần đọc đầu tiên, trong cơn hứng khởi của tuổi trẻ tưởng chừng như cái gì cũng dễ dàng. Đọc, tức là đọc lại. Lần đọc lại Kafka này của tôi không thể ngờ lại có kết quả phong phú đến như thế. Mấy điều màContinue reading “Đọc và đọc lại: Kafka”

Lên, lên nữa, lên mãi

Trong Tự Lực văn đoàn, ngoài địa hạt viết văn thuần túy, nhân vật nào cũng có thể mỉa mai, châm biếm rất ý vị (nhờ thế mà mới có Phong hóa và cái giọng rất riêng của nó, được Ngày nay nối tiếp, trong một khổ báo nhỏ hơn, hợp lý hơn và dễ lưu giữ hơn). NhưngContinue reading “Lên, lên nữa, lên mãi”

Tự Lực: Một sự nghiệp tuyệt đẹp

Trời mưa buồn nhỉ. Không phải chỉ có mỗi Phan Cự Đệ mới sai lầm về niên đại (xem thêm ở đây), mà ngay nhiều nhà nghiên cứu khác, xuất phát từ những lập trường khác, kể cả những người đầy hảo ý với Tự Lực văn đoàn, cũng rất hay sai về niên đại. DườngContinue reading “Tự Lực: Một sự nghiệp tuyệt đẹp”

Phan Cự Đệ vs Khái Hưng

Tiếp tục câu chuyện Khái Hưng: mười năm sau khi Khái Hưng qua đời (1947) là mười năm loạn lạc. Hết quãng thời gian đó rồi, Khái Hưng bắt đầu quay trở lại với tư cách đối tượng của nghiên cứu văn học. Dưới đây là thời điểm 1957, ở Hà Nội. Ngày nay, khiContinue reading “Phan Cự Đệ vs Khái Hưng”

Amerika. Chương năm: Khách sạn Phương Tây (1)

Đã đến chương năm. Từ đây cho tới cuối, Amerika sẽ thể hiện toàn bộ những gì trọng yếu nhất trong cái mà người ta gọi là “kafkaesque”. Hành trình của Karl Roßmann đã đến chỗ không thể đảo ngược được nữa (“bước qua cánh cửa này…”) Cũng từ đây, câu chuyện mang những sắc thái rấtContinue reading “Amerika. Chương năm: Khách sạn Phương Tây (1)”