Lần này đọc lại If We Dream Too Long tức Khi ta mơ quá lâu (tôi thích tên nó là Giấc mộng quá dài hơn) của Goh Poh Seng (Nguyễn Dương Quỳnh dịch, Nhã Nam & NXB Lao động, 206tr.), tôi thấy còn có thể làm hơn nữa: lúc trước tôi đã thấy rất ấn tượng cái cách Goh Poh SengContinue reading “Giấc mộng quá dài”
Category Archives: May 2015
Văn chương và im lặng
Văn chương Việt Nam 25 năm vừa qua là phiên bản nhiệt đới gió mùa của câu văn khét tiếng của Adorno: “Còn làm thơ sau Auschwitz thì thật man rợ”. Không phải ngay sau 1975, mà dường như có khoảng chờ đợi mười lăm năm, quãng mười lăm năm để mọi thứ chất độcContinue reading “Văn chương và im lặng”
Trở về cổ điển: Cung oán
Cung oán rõ ràng có những câu thơ tuyệt đỉnh: Phong trần đến cả sơn khê Tang thương đến cả hoa kia cỏ này Có những câu thơ nhẹ nhàng đi vào thế giới thành ngữ một cách hiển nhiên không thể khác: Cái quay búng sẵn trên trờiMờ mờ nhân ảnh như người đi đêmContinue reading “Trở về cổ điển: Cung oán”
Khái Hưng vs Nguyễn Tuân
Năm 1946 Một nhà văn học sử độc đáo cần lấy riêng năm 1946 làm đối tượng khảo sát: không bao giờ văn chương Việt Nam có một năm đặc biệt hơn thế, một năm vô cùng thiếu vắng, nhưng chính là năm đầy tràn nhất. Luôn luôn văn chương có một điểm mốc củaContinue reading “Khái Hưng vs Nguyễn Tuân”
Amerika. Chương bốn: Đường tới Ramses (2)
Đoạn này càng cho thấy thêm hiểu biết lầm lạc của Kafka về địa lý nước Mỹ: theo Kafka, để đi từ New York đến Boston chỉ cần qua một cây cầu. Cuối đoạn này cũng xuất hiện một địa điểm rất quan trọng của cuốn tiểu thuyết: “Khách sạn phương Tây”. Họ phải điContinue reading “Amerika. Chương bốn: Đường tới Ramses (2)”
Một truyện ngắn của Nguyễn Tuân
Lưu lạc đến tay tôi là mấy trang báo nát nhừ như quá vãng xanh xao, nhợt nhạt. Không xác định được là tờ báo gì nữa, nhưng theo một số đặc điểm thì có thể đoán đây không phải là một tờ tạp chí văn chương, có lẽ vì thế mà truyện ngắn nàyContinue reading “Một truyện ngắn của Nguyễn Tuân”
Tiểu luận thứ nhất về Tự Lực văn đoàn
Tự Lực văn đoàn, ngay từ đầu và trong suốt cuộc tồn tại (một cuộc tồn tại văn chương chóng mặt khủng khiếp), đồng nghĩa với sự quá đà. Một sự quá đà chưa từng có và không hề lặp lại. Sự quá đà ấy không chỉ nằm ở những đả kích, những vứt bỏContinue reading “Tiểu luận thứ nhất về Tự Lực văn đoàn”
Khái Hưng
Trong tất tật báo chí Việt Nam, mấy tờ này gây cho tôi nhiều cảm xúc nhất khi chạm tay vào: Phụ nữ tân văn, Ngày nay và Phong hóa. Nhưng không có gì sánh được với Phong hóa, tờ báo hoàn toàn nhất, vui nhất, dịu dàng nhất, dữ dằn nhất, tục tằn nhất, sáng sủa nhất, tăm tốiContinue reading “Khái Hưng”
Amerika. Chương bốn: Đường tới Ramses (1)
Một chương rất lạ, có không khí và các nhân vật gần như không bao giờ thấy trong tác phẩm của Kafka. Sau ba chương đầu, cuốn tiểu thuyết có một “chuyển điệu” thế nào đó rất khó nắm bắt. Về địa danh “Ramses”. Thật ra có đúng Kafka muốn nói đến một thành phốContinue reading “Amerika. Chương bốn: Đường tới Ramses (1)”
[tiện bút] sự bùng nổ và nỗi xấu hổ ngấn ngở của những hình xăm trổ
trong các ngạch của sưu tầm, trước đây có món sưu tầm quần xi líp, chuyện ấy không hiếm như người ta tưởng và đã đi vào một cuốn tiểu thuyết (rất dở, nhưng dẫu sao thì :p) kể cả bây giờ thì người ta vẫn có thể vô cùng kinh ngạc khi khám pháContinue reading “[tiện bút] sự bùng nổ và nỗi xấu hổ ngấn ngở của những hình xăm trổ”