Nhân vật đầu tiên, Charles de Gaulle: Đây là tập một, tên gốc là L’Appel; tập hai tên là L’Unité, về giai đoạn 1942-1944 và tập ba tên là Le Salut, giai đoạn 1944-1946; rất hiếm khi ta có một tác giả vần “ồn” xuất hiện như thế này; một nhà văn Pháp nào đó tôi quên mấtContinue reading “Sách mới (4)”
Tag Archives: bao-ninh
Uông Triều và Tưởng tượng & dấu vết
Giờ đây, lúc biết là phải nhìn lại (sự nhìn lại này là một trong những điều tôi ớn nhất đấy, mặc dù cần thiết, ớn đến nỗi vào những thời điểm ấy, tôi toàn phát ốm): tôi phải nói ngay điều này vào thời điểm này, vì đã tới lúc rồi. Tôi phải trả lời mộtContinue reading “Uông Triều và Tưởng tượng & dấu vết”
Linda Lê, năm nay
Tôi dùng lại mấy từ từng dùng cách đây gần ba năm ở đây. Một sự thể hiện của thiếu thốn ngôn từ chăng? (đấy, lại câu hỏi tu từ). Sự tồn tại của cõi văn chương Linda Lê là một điều kỳ diệu. Một cõi văn chương đi qua nhiều vòng, những vòng ấy được đánh dấuContinue reading “Linda Lê, năm nay”
Nguyễn Tuân đọc sách
Một câu hỏi mà tôi rất hay tự đặt ra: nhà văn Việt Nam đọc gì? Truyền thống của chúng ta, mặc dù có một quá khứ báo chí vô cùng dồi dào, không quy định các nhà văn nói công khai quá nhiều về những gì họ đọc. Ta không thường biết được nhàContinue reading “Nguyễn Tuân đọc sách”
Văn chương và im lặng
Văn chương Việt Nam 25 năm vừa qua là phiên bản nhiệt đới gió mùa của câu văn khét tiếng của Adorno: “Còn làm thơ sau Auschwitz thì thật man rợ”. Không phải ngay sau 1975, mà dường như có khoảng chờ đợi mười lăm năm, quãng mười lăm năm để mọi thứ chất độcContinue reading “Văn chương và im lặng”
[tiện bút] Những ngôi nhà ấy đã
Những ngôi nhà ấy đã còn, nhưng những ngôi nhà ấy cũng đã mất. Năm lên năm tuổi, lúc nào tôi cũng thường trực nỗi thúc giục cấp kíp là nằm trên giường úp mặt vào vách; vách đất trộn trấu, dứt dứt đầu mẩu trấu và lấy đầu ngón tay miết rồi chọc vàoContinue reading “[tiện bút] Những ngôi nhà ấy đã”
Trưng bày sách (6) Bảo Ninh
Quay đi quay lại, với tôi thế là cũng đã chẳng còn gì đáng nói về một thời. “Chuyện xưa kết đi được chưa?” : p Bảo Ninh và tác phẩm đầu tay, 1987: Tập sách mỏng này chỉ có vài truyện ngắn, nhưng là những “truyện ngắn lớn”, ví dụ “Loan” nằm ở cuốiContinue reading “Trưng bày sách (6) Bảo Ninh”
Nguyễn Huy Thiệp
Giờ, đã nói đến hai người rất khó “chạm” vào rồi, Vũ Trọng Phụng và Nguyễn Bình Phương, còn cần một nhân vật thứ ba nữa ở giữa hai người ấy. Người này đương nhiên phải là Nguyễn Huy Thiệp, cũng là một đối tượng tôi chưa bao giờ tìm được gì để phân tích, chưa tìm đượcContinue reading “Nguyễn Huy Thiệp”
Thừa rồi lại thừa
+ Độ này thấy nhiều người quan tâm đến truyện ngắn. Chính tôi cũng vừa viết về một tập truyện ngắn. Nhưng nói thật thì tôi không quan tâm nhiều đến truyện ngắn. Tôi quan tâm tới văn chương của Bảo Ninh chứ không quan tâm đến truyện ngắn. Cả chục năm nay tôi khôngContinue reading “Thừa rồi lại thừa”
Làm thế nào để sống
trước tiên, xem ở kia, ở kia và nhất là ở kia Không biết có phải nhà văn Bảo Ninh bị rơi vào một nông nỗi bồng bột (hay bí bách cảm hứng, hay cơ chế của ký ức của ông bị “mắc cạn” ở một điểm nào đó) mà ông lại đặt tên tập truyện ngắn mới nhấtContinue reading “Làm thế nào để sống”