Thời điểm cuối thập niên 80 đầu thập niên 90 tại Việt Nam (tôi đã trở đi trở lại cái thời điểm này, và tôi nghĩ sẽ còn trở lại nhiều lần nữa) sở dĩ như thế (một “cuộc trở lại” lớn của nhiều giá trị văn chương “tiền chiến”, nhưng là một cuộc trở lại cóContinue reading “Từ một khoảng cách khác”
Tag Archives: hoai-thanh
Trương Chính về Nguyên Hồng
Trương Chính đặt trong so sánh với Hoài Thanh, nhìn từ hiện tại, với tất tật kiên nhẫn trộn cùng chán ngán, cũng giống như mấy mối tương quan kỳ cục khác: cũng như Vũ Trọng Phụng được coi trọng trong khi Khái Hưng bị lãng quên, Xuân Diệu chứ không phải Đinh Hùng được coi là nhà thơContinue reading “Trương Chính về Nguyên Hồng”
phê bình văn học Việt Nam: mở rộng
mãi rồi cũng tìm được: Hàn Mạc Tử của Trần Thanh Mại (nhà xuất bản Võ Doãn Mại, 1942; về sau này, một số tài liệu viết thành “Võ Doãn Mai”, một số ghi niên đại thành 1941, một số viết là xuất bản ở Huế: riêng chi tiết “Huế” này tôi thấy rất khó xác định,Continue reading “phê bình văn học Việt Nam: mở rộng”
Văn chương miền Nam: dịch thuật
theo phong cách “dốc hết tình này ta trả nợ người”, xem thêm ở đây
Nguyễn Vỹ
Lịch sử Việt Nam có một điều, là dành rất ít vị trí cho những nhân vật phản kháng. Nguyễn Vỹ là người gây khó chịu khủng khiếp, kiểu người không hay thấy ở Việt Nam; thời nào, dưới chế độ nào, Nguyễn Vỹ cũng gây khó chịu, và những điều khó chịu ấy đãContinue reading “Nguyễn Vỹ”
Vùng đất lạnh
Câu chuyện về Võ Phiến sẽ còn dài. Đọc một vòng, tôi càng thấy rõ hơn, văn chương thực chất là một cái bẫy. Phải tự đặt câu hỏi chứ: tại sao cả Tô Hoài lẫn Võ Phiến đều gắn vào với Nguyễn Tuân? Trả lời được thì sẽ hiểu được rất nhiều điều. Ở Tô Hoài, sựContinue reading “Vùng đất lạnh”
Thêm một
Hoài Thanh không phải là một nhà phê bình văn học lớn. Giờ đã có thể lấy Hoài Thanh làm một phép thử: ai coi Hoài Thanh là một nhà phê bình văn học lớn đều hiểu biết rất sơ sài về lịch sử phê bình văn học của Việt Nam. Nhìn cuốn sách này:Continue reading “Thêm một”
Vàng và máu: một vị trí
Định mệnh trớ trêu, tôi lại trở thành người chiêu tuyết cho văn xuôi Thế Lữ. Trong thơ, Thế Lữ như thế nào? Ta hãy nhớ rằng bài “Nhớ rừng” mà ta biết ngày nay, một kiệt tác không thể chối cãi, đã được sửa hoàn toàn: “Nhớ rừng” trong Mấy vần thơ 1941 không phải “NhớContinue reading “Vàng và máu: một vị trí”
Thơ Đinh Hùng: Hai thế giới
Ta sẽ khởi đầu bằng những gì xưa nay vẫn là nổi tiếng nhất của thơ Đinh Hùng, gần như đương nhiên được coi là đặc trưng Đinh Hùng nhất. Để từ đó thấy được nét độc đáo đầu tiên, cũng đồng thời là sự trớ trêu đầu tiên (cạm bẫy đầu tiên; bởi vìContinue reading “Thơ Đinh Hùng: Hai thế giới”
Những câu chuyện rất là khác
Không chỉ văn chương thường xuyên phải nằm ở những đoạn khác, đến cả lịch sử, cái thứ tưởng chừng đâu “khách quan” và “công bằng”, lại cũng như vậy luôn. Lịch sử nên là một chốn “thanh hoa” (xem thêm ở đây và ở đây :p), nhưng tôi thấy lịch sử giống một cái bể phốt hơn . Gần nhưContinue reading “Những câu chuyện rất là khác”