Bỗng thấy rơi ra từ tàng thư cũ rích mấy thứ: Vé xem phim rạp tháng Tám trên phố Hàng Bài, và vé xem phim ở Fansland phố Lý Thường Kiệt. Thời thiên đường, chỉ 10.000 đ với cả 12.000 đ đã mua được một cái vé xem phim. Nhưng mà hồi đó như vậyContinue reading “Hà Nội cách đây mười lăm năm”
Tag Archives: nguyen-tuan
Tô Hoài kể chuyện (3)
Giờ, giỗ lễ xong rồi, ta đã có thể nói sâu vào văn chương Tô Hoài. Đọc đi đọc lại Cát bụi chân ai, chẳng biết đến lần thứ mấy, tôi bỗng nhận ra, mình đúng là có mắt như mù, Cát bụi chân ai hấp dẫn một cách lạ thường như vậy chính là vì ở nó,Continue reading “Tô Hoài kể chuyện (3)”
Nỗi đau vì phải sống
Không có gì đáng kinh ngạc khi nhà văn viết tiếng Đức vĩ đại nhất sau Kafka không phải Günter Grass (xem thêm ở đây) mà là Thomas Bernhard. Các nhà văn viết tiếng Đức có hai đặc điểm rất lớn. Không phải là chuyện họ bị ám ảnh bởi “bản hợp đồng với quỷ”, màContinue reading “Nỗi đau vì phải sống”
Nguyễn Tuân đọc sách
Một câu hỏi mà tôi rất hay tự đặt ra: nhà văn Việt Nam đọc gì? Truyền thống của chúng ta, mặc dù có một quá khứ báo chí vô cùng dồi dào, không quy định các nhà văn nói công khai quá nhiều về những gì họ đọc. Ta không thường biết được nhàContinue reading “Nguyễn Tuân đọc sách”
Yên Bái. 17/6/1930. Phó Đức Chính
Cách đây đúng 85 năm, diễn ra vụ hành quyết “các nhân vật Yên Bái” thuộc Việt Nam Quốc Dân đảng. Phó Đức Chính là nhân vật số hai của Việt Nam Quốc Dân đảng, là người bị chém thứ mười hai, ngay trước Nguyễn Thái Học. Người duy nhất không chống án và/hoặc xinContinue reading “Yên Bái. 17/6/1930. Phó Đức Chính”
Khái Hưng vs Nguyễn Tuân
Năm 1946 Một nhà văn học sử độc đáo cần lấy riêng năm 1946 làm đối tượng khảo sát: không bao giờ văn chương Việt Nam có một năm đặc biệt hơn thế, một năm vô cùng thiếu vắng, nhưng chính là năm đầy tràn nhất. Luôn luôn văn chương có một điểm mốc củaContinue reading “Khái Hưng vs Nguyễn Tuân”
Một truyện ngắn của Nguyễn Tuân
Lưu lạc đến tay tôi là mấy trang báo nát nhừ như quá vãng xanh xao, nhợt nhạt. Không xác định được là tờ báo gì nữa, nhưng theo một số đặc điểm thì có thể đoán đây không phải là một tờ tạp chí văn chương, có lẽ vì thế mà truyện ngắn nàyContinue reading “Một truyện ngắn của Nguyễn Tuân”
Khái Hưng
Trong tất tật báo chí Việt Nam, mấy tờ này gây cho tôi nhiều cảm xúc nhất khi chạm tay vào: Phụ nữ tân văn, Ngày nay và Phong hóa. Nhưng không có gì sánh được với Phong hóa, tờ báo hoàn toàn nhất, vui nhất, dịu dàng nhất, dữ dằn nhất, tục tằn nhất, sáng sủa nhất, tăm tốiContinue reading “Khái Hưng”
Nguyễn Tuân: Văn chương của đứt đoạn
Năm 1941 ngoài Chiếc lư đồng mắt cua Nguyễn Tuân còn in Một chuyến đi viết về cái lần đi sang Hương Cảng cùng một nhóm người trong đó có Đàm Quang Thiện và Nguyễn Doãn Vượng; bộ “dầu lạc” thì chắc chắn Tàn đèn dầu lạc cũng in năm 1941 này nhưng còn Ngọn đèn dầu lạc thì sao? khó xác định,Continue reading “Nguyễn Tuân: Văn chương của đứt đoạn”
U hoài
Chợt nhớ đến “Tâm sự của nước độc” viết từ lâu lâu rồi. Mãi rồi cũng lục ra được quyển sách. Kiệt tác của Nguyễn Tuân. Đây là bản in của NXB Đồ Chiểu, 1968; đây cũng là nơi in Tương lai văn hóa Việt Nam của Hồ Hữu Tường lần thứ hai (bản thứ nhất in năm 1946). PhụContinue reading “U hoài”