Trọng Lang

Ô, một khi bắt tay vào việc, tôi không bỏ qua bất kỳ một góc khuất nào đâu. Kể từ khi biết là mình phải vẽ ra hình ảnh văn chương Việt Nam, không một cái gì mà tôi không từng chạm đến. Kể cả Trọng Lang, tác giả của một thứ văn chương phải nóiContinue reading “Trọng Lang”

Một nhân vật nữa

Đêm nay rằm yến tiệc sáng trên trờiKhách không ở lòng em cô độc quáKhách ngồi lại cùng em đây gối lảTay em đây mời khách ngả đầu sayĐây rượu nồng và hồn của em đâyEm cung kính đặt dưới chân hoàng tửChớ đạp hồn em trăng từ viễn xứĐi khoan thai lên ngự đỉnhContinue reading “Một nhân vật nữa”

Đã

Họ đã đến. Họ đã quay trở lại. Mấy nhà văn chủ chốt của Tự Lực văn đoàn đã quay trở lại. Năm 1989 đã có một cuộc quay trở lại, ngày ấy tờ Giáo viên nhân dân in gộp 5 số để viết về “các vấn đề văn học”, trong đó Tự Lực văn đoàn làContinue reading “Đã”

Lên, lên nữa, lên mãi

Trong Tự Lực văn đoàn, ngoài địa hạt viết văn thuần túy, nhân vật nào cũng có thể mỉa mai, châm biếm rất ý vị (nhờ thế mà mới có Phong hóa và cái giọng rất riêng của nó, được Ngày nay nối tiếp, trong một khổ báo nhỏ hơn, hợp lý hơn và dễ lưu giữ hơn). NhưngContinue reading “Lên, lên nữa, lên mãi”

Tự Lực: Một sự nghiệp tuyệt đẹp

Trời mưa buồn nhỉ. Không phải chỉ có mỗi Phan Cự Đệ mới sai lầm về niên đại (xem thêm ở đây), mà ngay nhiều nhà nghiên cứu khác, xuất phát từ những lập trường khác, kể cả những người đầy hảo ý với Tự Lực văn đoàn, cũng rất hay sai về niên đại. DườngContinue reading “Tự Lực: Một sự nghiệp tuyệt đẹp”

Vàng và máu: một vị trí

Định mệnh trớ trêu, tôi lại trở thành người chiêu tuyết cho văn xuôi Thế Lữ. Trong thơ, Thế Lữ như thế nào? Ta hãy nhớ rằng bài “Nhớ rừng” mà ta biết ngày nay, một kiệt tác không thể chối cãi, đã được sửa hoàn toàn: “Nhớ rừng” trong Mấy vần thơ 1941 không phải “NhớContinue reading “Vàng và máu: một vị trí”

[tiện bút] bài tập miêu tả khoảng không: một ngõ nhỏ ở Hà Nội

píp […] ở đoạn mở đầu cái ngõ rất rộng, mời gọi đi vào sự âm u, giống gần như mọi ngõ khác ở thành phố này, nhưng không có hàng quán gì; chạy thẳng vào dọc theo một bức tường màu vàng nhiều chỗ sứt sẹo không rõ lý do sau khi qua mộtContinue reading “[tiện bút] bài tập miêu tả khoảng không: một ngõ nhỏ ở Hà Nội”

Tiểu luận thứ nhất về Tự Lực văn đoàn

Tự Lực văn đoàn, ngay từ đầu và trong suốt cuộc tồn tại (một cuộc tồn tại văn chương chóng mặt khủng khiếp), đồng nghĩa với sự quá đà. Một sự quá đà chưa từng có và không hề lặp lại. Sự quá đà ấy không chỉ nằm ở những đả kích, những vứt bỏContinue reading “Tiểu luận thứ nhất về Tự Lực văn đoàn”

Thơ Đinh Hùng: Hai thế giới

Ta sẽ khởi đầu bằng những gì xưa nay vẫn là nổi tiếng nhất của thơ Đinh Hùng, gần như đương nhiên được coi là đặc trưng Đinh Hùng nhất. Để từ đó thấy được nét độc đáo đầu tiên, cũng đồng thời là sự trớ trêu đầu tiên (cạm bẫy đầu tiên; bởi vìContinue reading “Thơ Đinh Hùng: Hai thế giới”