Hai nhà xuất bản cũ

Năm 2011 này là 100 năm Gallimard, nhà xuất bản của La Pléiade, nhưng trước đó, nó gắn liền với tờ tạp chí NRF danh tiếng (André Gide và nhóm nhà văn bạn của ông, như Copeau, Schlumberger). PA25 đã thông báo năm nay sẽ phải nghe rất nhiều người nói tốt về Gallimard, ông cụ trăm tuổi, báchContinue reading “Hai nhà xuất bản cũ”

Barthes: Hoạt động cấu trúc luận

Cấu trúc luận là gì? Đó không phải là một trường phái, thậm chí còn không phải là một phong trào (ít nhất cũng chưa là một phong trào), bởi phần lớn tác giả thường được gắn vào cái từ này không hề cảm thấy mình có liên hệ với nhau bằng một sự đoànContinue reading “Barthes: Hoạt động cấu trúc luận”

Procrastination

(không có chữ nào cả, thì là vì procrastination mà ;d) [để trống không cũng chướng, nhỉ, thôi đưa các bác cái đường link để đọc Phạm Công Thiện và về Phạm Công Thiện của một bác thực sự mê Phạm Công Thiện này] [hic trong không khí tưởng niệm Phạm Công Thiện, mấy cái tôi viếtContinue reading “Procrastination”

Văn chương nương nhờ thân xác

Giá kể có tồn tại “văn chương thuần túy” thật, thì công việc diễn giải, phê bình hẳn sẽ kém nhộn nhịp đi lắm, không nhiều cần thiết phải luận giải nhân vật lịch sử này có đủ sức đại diện cho nguyên mẫu hay không, kiến giải chính trị của nhà văn về sựContinue reading “Văn chương nương nhờ thân xác”

Nghìn lẻ một đêm Arập

Borges viết về “các dịch giả của Nghìn lẻ một đêm“: Tại Trieste, năm 1872, trong một biệt thự có những bức tượng ẩm ướt và thiết bị vệ sinh rệu rã, một quý ông trên mặt mang một vết sẹo biết kể chuyện mang về từ châu Phi – Đại úy Richard Francis Burton, vịContinue reading “Nghìn lẻ một đêm Arập”

The Loser

Đây lại là một cục đen sì hiểm ác nữa: Thomas Bernhard. —————- Tự sát được tính toán kỹ từ trước, tôi nghĩ, không phải một hành động bột phát của tuyệt vọng. Ngay Glenn Gould, bạn chúng tôi và là danh cầm piano quan trọng nhất của thế kỷ, cũng chỉ làm được vậyContinue reading “The Loser”