Romain Gary: một lần nữa

Romain Gary thuộc vào số các nhà văn không bao giờ chịu để cho mọi thứ liên quan đến mình kết thúc một cách dễ dàng: văn chương của Romain Gary không chịu kết thúc tôi trở đi trở lại với văn chương Romain Gary không biết đã bao nhiêu lần, và càng lúc tôiContinue reading “Romain Gary: một lần nữa”

Tabucchi về Pessoa

Antonio Tabucchi là nhân vật tạo ra một văn chương tương đối tầm thường, nhưng sự tầm thường ấy ở Tabucchi, rất kỳ lạ, tan biến hoàn toàn những khi nào Tabucchi bàn đến Pessoa dẫu cũng rất dị ứng với các hình ảnh, ở trường hợp Tabucchi-Pessoa tôi thấy cần miêu tả một hình ảnh theoContinue reading “Tabucchi về Pessoa”

Tạ Tỵ

Tạ Tỵ là một nhân vật cái gì cũng làm được, ít nhất là tôi cảm thấy như vậy nhưng chắc chắn, trong tổng số những gì Tạ Tỵ từng thể hiện bằng ngôn ngữ chứ không phải hình ảnh, nổi danh nhất là mấy quyển khác, nhất là Mười khuôn mặt văn nghệ; năm ấy,Continue reading “Tạ Tỵ”

Khái Hưng ngoài Phong hóa, Ngày nay

Tôi từng (vài lần) nói đến chuyện, không dễ tìm dấu vết của Khái Hưng ngoài Phong hóa, Ngày nay (cũng như An Nam xuất bản cục và nhà xuất bản Đời nay), đặc biệt là Khái Hưng của giai đoạn “tiền Phong hóa“. Ai cũng thấy ngay là ở tuổi của Khái Hưng khi Phong hóa khởi động, với mộtContinue reading “Khái Hưng ngoài Phong hóa, Ngày nay”

Về nỗi bất tiện khi bị sinh ra trên đời

“Về nỗi bất tiện khi bị sinh ra trên đời”: một nhan đề sách không thể tưởng tượng nổi, chỉ riêng mình nó thôi đã nói lên gần như mọi thứ về chúng ta, thậm chí còn chẳng thèm nói về chúng ta nữa. Người ta cứ gọi Cioran là một con người bi quanContinue reading “Về nỗi bất tiện khi bị sinh ra trên đời”

màu mắt

ba quyển sách này: là Gérard Genette ở dạng kết tinh nhất, nhắc rất nhiều đến Montaigne và bản thân những cuốn sách ấy cũng làm người ta nghĩ rất nhiều đến Montaigne ba cuốn sách này là đề tài một bài viết đáng nhớ của Antoine Compagnon, xem ở kia Genette là một lý thuyết giaContinue reading “màu mắt”

nỗi đau

Nhật ký của Kafka không phải nhật ký vĩ đại duy nhất trên đời trước kia tôi từng rất thích nhật ký của anh em Goncourt, của Paul Léautaud, đó là dạng nhật ký nhà văn cho ta biết Verlaine khi Léautaud còn trẻ trông như thế nào, văn nhân nào đái bậy bị Goncourt nhìnContinue reading “nỗi đau”

[tiện bút] vẩy

khó nhất trên đời không phải là nghĩ, mà khó nhất là không nghĩ: để chế nhạo Descartes, Paul Valéry bảo: “Có đôi khi tôi nghĩ, và có đôi khi tôi sống”: khi nghĩ, ta không sống, ta chỉ sống khi không nghĩ; điều này dẫn tới hệ quả là trên đời gần như khôngContinue reading “[tiện bút] vẩy”