“những phố phờ phạc, đậm mùa đông“ Năm nay, nhìn chung tuyết rơi sớm. Sớm hơn mọi năm. Nhưng không phải là ở mọi nơi. Nếu ở đây một thời gian dài, về sau, người ta sẽ hình thành trí nhớ theo kiểu: “cái năm có tuyết rơi vào Giáng sinh ấy”, hoặc, “à, khôngContinue reading “[Tiện bút] Cần mùa đông”
Tag Archives: marcel-proust
Muốn thất bại
Chỉ có duy nhất một thứ, là văn chương, thực sự dạy được cho chúng ta về thất bại. Nhiều người nghĩ cũng làm được việc ấy là tôn giáo, hay nói đúng hơn là cái mà người ta hay gọi là “tu tập”, nhưng tôi cho nghĩ thế là sai. Càng ngày tôi càngContinue reading “Muốn thất bại”
Con chó, con lợn, con mèo
Đoạn dưới đây theo tôi là kiệt tác trong Đi đến cùng đêm của Céline. Đây là ngay sau khi Bardamu đến Viện Bioduret Joseph (về riêng đoạn này, xem ở kia). Trong văn chương, nhà văn nào tạo ra những con chó đáng sợ và đáng nhớ nhất? Câu trả lời hiển nhiên là: Kafka. Nhưng CélineContinue reading “Con chó, con lợn, con mèo”
Ốm, yếu, bệnh, tật
Hai nhân vật Trung Quốc mà tôi thích nhất là Hoắc Khứ Bệnh và Tân Khí Tật :p Cũng chỉ vì cái tên mà tôi rất thích Đông Phương Sóc: sóc, chuột, ruồi, muỗi etc. nổi danh lừng lẫy là các tác nhân truyền bệnh đầy nguy hiểm xưa nay. Nhân hôm trước có cuộcContinue reading “Ốm, yếu, bệnh, tật”
Đà Lạt, et j’entends siffler le train
Cuốn sách mới của Nguyễn Vĩnh Nguyên: (về Nguyễn Vĩnh Nguyên, xem thêm ở kia và ở kia) Đà Lạt, trong cảm tưởng của tôi, là chốn ở giữa, một nơi trung tính, cái chốn rất hữu hiệu để dung hòa sự hoa lá cành lắm lúc quá đà của người Huế, sự xô bồ đặc trưng Sài Gòn.Continue reading “Đà Lạt, et j’entends siffler le train”
Đổi làn đường
Bỗng đến khi, một cuốn tiểu thuyết của Bret Easton Ellis xuất hiện ở Việt Nam, cuốn thứ hai, tôi nhớ ra cũng chính tôi là người đưa BEE đến đây. Rồi sẽ sớm đến lúc tôi không còn có thể nhớ được đầy đủ cái danh sách những trường hợp tương tự thôi. https://nhilinhblog.blogspot.com/2016/09/doi-lan-duong.html Điều làmContinue reading “Đổi làn đường”
Tabucchi về Pessoa
Antonio Tabucchi là nhân vật tạo ra một văn chương tương đối tầm thường, nhưng sự tầm thường ấy ở Tabucchi, rất kỳ lạ, tan biến hoàn toàn những khi nào Tabucchi bàn đến Pessoa dẫu cũng rất dị ứng với các hình ảnh, ở trường hợp Tabucchi-Pessoa tôi thấy cần miêu tả một hình ảnh theoContinue reading “Tabucchi về Pessoa”
màu mắt
ba quyển sách này: là Gérard Genette ở dạng kết tinh nhất, nhắc rất nhiều đến Montaigne và bản thân những cuốn sách ấy cũng làm người ta nghĩ rất nhiều đến Montaigne ba cuốn sách này là đề tài một bài viết đáng nhớ của Antoine Compagnon, xem ở kia Genette là một lý thuyết giaContinue reading “màu mắt”
nước Anh
nhưng trước hết, xem ở kia nước Anh có phải là “châu Âu” không? dường như là không bao giờ Thomas Piketty, nhà kinh tế học xuất thân trường ENS, trong cuốn sách nhanh chóng trở thành kinh điển về “tư bản thế kỷ 21”, bắt đầu câu chuyện của mình từ thời điểm đầu thếContinue reading “nước Anh”
Trong bóng hoa nữ
nếu cần một ví dụ về tên sách rất tệ hại trong quãng thời gian vừa rồi, thì tôi có ngay: đó chính là tên bản dịch The Invention of Solitude của Paul Auster; tất nhiên ở đây ai cũng biết, tên tiếng Việt chính thức của nó là Khởi sinh của cô độc (văn chương Paul Auster,Continue reading “Trong bóng hoa nữ”